Hoàng Băng Băng nghe câu hỏi của hắn, trầm mặc một lúc rồi nói: “Bởi vì không có tiền. Chúng ta muốn sinh ra hậu đại cần tìm được Huyền Băng vạn năm, nhưng là, quá trình này phải đi vào cực bắc, mỗi lần đều hao phí rất nhiều tài nguyên, dù là di chuyển hay là các vấn đề khác. Mà tu luyện cũng cần tài nguyên. Chúng ta sinh hoạt ở cực bắc, nơi đó có Băng nguyên tố dồi dào, nhưng thiên địa linh khí lại không nồng đậm, thiên địa linh khí nồng đậm nhất là ở Tổ đình. Cho nên, Huyền Băng vạn năm có linh trí ngày càng ít, muốn sinh ra hậu đại chúng ta cần tách ra nhiều Thần Thức hơn. Tu luyện của chúng ta lại có vấn đề, nên truyền thừa tự nhiên sẽ càng gian nan, cho nên tộc ta mới khó khăn như vậy.”
Nàng nói có chút hỗn loạn, nhưng Đường Tam mơ hồ đã nghe ra được vấn đề.
“Nói cách khác, nơi sinh hoạt của các ngài vốn có đủ thiên địa linh khí, Huyền Băng vạn năm hấp thu thiên địa linh khí tự thai nghén cũng có thể sinh ra tộc nhân, các ngài cũng có thể phân tách Thần Thức bổ sung cho Huyền Băng vạn năm để sinh ra hậu đại, nhưng bây giờ số lượng Huyền Băng vạn năm ngày càng ít, đồng thời các ngài phải cần cấp độ Thần cấp mới có thể sinh ra hậu đại, đúng không? Dù sao cường giả Thần cấp mới có Thần Thức, cũng có thể phân tách Thần Thức. Mà hiện tại, nơi các ngài sinh hoạt không đủ thiên địa linh khí, tốc độ tu luyện chậm xuống, cường giả Thần cấp cũng ngày càng ít nên truyền thừa sẽ khó khăn. Các ngài lại không có tiền mua thiên tài địa bảo, từ đó hình thành một vòng luẩn quẩn.” Đường Tam dựa theo cách hiểu của mình phân tích một lượt cho vị tộc trưởng này.
“Chính là như vậy.” Hoàng Băng Băng nhẹ gật đầu. Mặc dù nàng không nói quá rõ ràng, nhưng năng lực phân tích không có vấn đề.
Đường Tam thầm giật mình, cũng đã hiểu điểm mấu chốt.
Hắn ấn ấn mi tâm của mình, Tinh Thần Lực phóng ra, ngăn cách căn phòng với bên ngoài.
Hoàng Băng Băng hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Nàng biết hắn đang làm gì.
Sau khi ngăn cách với ngoại giới, Đường Tam nói: “Ta đã hiểu được vấn đề của các ngài, hơn nữa ta biết được nguyên nhân vì sao xảy ra chuyện đó.”
Hoàng Băng Băng ngạc nhiên nói: “Nguyên nhân là gì?”
Đường Tam thở dài nói: “Băng Nữ tộc các ngài trước kia hoàn toàn có thể tự cung tự túc đúng không? Nơi các ngài sinh hoạt có đủ Huyền Băng vạn năm, thiên địa linh khí cũng đủ cho các ngài tấn thăng Thần cấp, tiếp tục sinh ra hậu đại.”
“Ừm, đúng thế.” Hoàng Băng Băng gật gật đầu.
Đường Tam nói: “Vậy ngài có từng nghĩ tới vì sao thiên địa linh khí lại đột nhiên không đủ không?”
Hoàng Băng Băng sững sờ, yên lặng lắc đầu.
Cùng nàng nói chuyện, Đường Tam có thể cảm giác được Băng Nữ tộc là một chủng tộc rất đơn thuần, giống như Hoàng Băng Băng nói vậy, băng thanh ngọc khiết.
“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì vận khí tập trung hết ở trung tâm đại lục. Các ngươi ở biên giới của đại lục, tất nhiên cũng là nơi có thiên địa linh khí mỏng nhất.” Đường Tam cười nhạt nói.
Điểm này Băng Nữ tộc cùng thành Gia Lý khác nhau. Thành Gia Lý là một chủ thành, mà chủ thành là nơi hội tụ vận khí, cho nên dù không có thiên địa linh khí nồng đậm như Tổ đình, nhưng thành Gia Lý không có vấn đề gì. Đây cũng là tình huống đặc biệt mà Tổ đình xử lý khi kiến tạo một chủ thành. Băng Nữ tộc không nằm trong phạm vi thuộc về bất kỳ chủ thành nào. Vận khí ở cực bắc bị trung tâm đại lục cướp đoạt nên thiên địa linh khí ngày càng mỏng manh, đây chính là mấu chốt của vấn đề.
“Ngươi có ý gì?” Hoàng Băng Băng mở to mắt nhìn hắn.
Đường Tam nói: “Nói đơn giản thì, do Tổ đình ngưng tụ vận khí của toàn bộ Yêu Tinh Đại Lục, thậm chí là toàn bộ Pháp Lam tinh về phía trung tâm nên nơi này có vận khí vô cùng khổng lồ. Như vậy, cực bắc nằm ở rìa đại lục, vận khí sẽ giảm xuống. Kết quả là thiên địa linh khí sẽ yếu bớt, tập trung hết về phía trung tâm bên này. Đây chính là mấu chốt của vấn đề.”
Lần này Hoàng Băng Băng đã hiểu, nàng nhìn Đường Tam chăm chú, “Ý của ngươi là, là Tổ đình cướp đoạt tài nguyên của chúng ta, cho nên truyền thừa của chúng ta mới có vấn đề.”
Đường Tam gật đầu nói: “Trên lý luận thì đúng là như vậy.”
“Hỗn đản! Ta nói, thiên địa linh khí của chúng ta tại sao lại càng mỏng manh.” Hoàng Băng Băng vô cùng tức giận, khuôn mặt băng lãnh lập tức toát ra vẻ phẫn nộ. Nàng nhanh chóng đứng người lên, muốn xông ra ngoài.
Qua cuộc nói chuyện trước đó, Đường Tam đã hiểu một chút về tính cách của vị này nên đã phòng trước nàng đột nhiên thay đổi. Hắn vội vàng đứng lên, ngăn trước mặt nàng.
“Tránh ra!” Hoàng Băng Băng đưa tay ra đánh hắn, tay phải Đường Tam vạch ra một đường vòng cung, đẩy bàn tay nàng sang một bên.
“Tộc trưởng, ngài đừng nóng giận, sẽ không có ích gì.”