Dương Thần cũng mơ hồ hôn lại Sắc Vi. Cảm thấy được đầu lưỡi mềm mịm của Sắc Vi đã quyện vào lưỡi hắn. Nước chanh trong miệng Sắc Vi đi sang miệng hắn.
Sắc Vi dường như tập trung tinh thần, buông cốc, vòng tay qua cổ Dương Thần. Dường như muốn hòa cả người vào Dương Thần.
Mũi cảm nhận được hương nước hoa quen thuộc, ngực cảm nhận được cơ thể đầy đặn của Sắc Vi. Bầu ngực đầy đặn của cô khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau nụ hôn nồng nhiệt Sắc Vi thở hổn hển, mắt giống như phủ một lớp sương mù, đầy nước nhìn Dương Thần.
– Vị nó thế nào?
– Ừ…
– Nước chanh đấy.
Dương Thần liếm môi, mỉm cười nói:
– Ngọt ngào, êm ấm…
Sắc Vi thản nhiên cười:
– Đây là cảm nhận của em, suy nghĩ của em chính là như thế… Giờ anh hiểu chưa?
Dương Thần im lặng, nặng nề thở ra một hơi, than thở hàng nghìn hàng vạn lần. Không nói gì nữa, chỉ vòng tay ôm chặt người con gái vào lòng.
Một lúc lâu, Sắc Vi im lặng mở mắt, chớp chớp mi, thầm nói:
– Thật ra, em không hoàn hảo. Trước kia chờ đợi cũng thành thói quen.. Tuy nhiên, ông xã, anh biết không. Thiện Ny thường thường than thở với em, anh là người làm xong không chịu trách nhiệm, là tên khốn khiếp.
Dương Thần có chút xấu hổ, dò hỏi:
– Tiểu Thiện nói anh thế nào?
Dương Thần không ngờ Mạc Thiên Ny tố cáo hắn trước mặt Sắc Vi. Có lẽ là bất mãn với hắn thôi. Hàng ngày đều tỏ vẻ bận rộn, nhiều việc, hắn sao có thể chu đáo. Người phụ nữ này nên đánh đòn.
– Thiện Ny nói, chúng em chuyển nhà lâu như vậy anh cũng không đến thăm bọn em. Hai chúng em cũng chưa có lực hấp dẫn bằng Lâm Nhược Khê. Nhưng nếu anh thật sự bất công như vậy, chúng em phải tìm người đàn ông khác thôi.
Sắc Vi nghiêm túc nói.
Dương Thần dở khóc dở cười. Lâm Nhược Khê hiện giờ đang chiến tranh lạnh với hắn. Hai tình nhân của hắn không ngờ lại có ý kiến này. Sắc Vi mượn lời của Mạc Thiện Ny, nhưng rõ ràng cũng là suy nghĩ của cô.
– Những câu đùa này sau này đừng nói nữa, anh sẽ đếm thăm mọi người nhiều. Ai bảo Thiện Ny tính tình mạnh mẽ, không có việc gì sẽ không gọi điện thoại cho anh. Anh còn sợ làm chậm công việc của cô ấy.
Dương Thần nói.
– Em thì sao, hiện giờ đang thất nghiệp.
Sắc Vi chu miệng nói.
Thất nghiệp? Dương Thần cứng đờ mặt, cười nói:
– Nếu cục cưng của anh nhàm chán như vậy, không bằng đưa hội Hồng Kinh đến thành phố khác, tương lai có thể thành bang xã hội đen hạng nhất Trung Quốc.
– Thật ư?
Sắc Vi đột nhiên mắt sáng lên, tràn đầy khát vọng nói:
– Nếu ông xã ủng hộ em như vậy, em thật sự muốn đi.
Dương Thần lạnh gáy, đây hình như là cạm bẫy.
Nhíu mày nhìn Sắc Vi nói;
– Cục cưng, em nói thế có ý gì, không phải em muốn khuếch trương thanh thế hội Hồng Kinh chứ?
Sắc Vi không chút do dự nói:
– Thật ra gần đây những thế lực lớn tìm đến em, hi vọng hội Hồng Kinh chúng em liên kết mở rộng thế lực. Em… có chút động lòng. Nhưng em sợ ông xã không cho phép em tiếp tục. Cho nên, em hỏi anh một chút.
Dương Thần ngược lại hít một ngụm không khí, quả nhiên trúng kế. Hóa ra Sắc Vi đã có kế hoạch trước.
– Sao đột nhiên lại muốn làm thế, trước đây không phải cảm thấy là chán sao, giao hết mọi chuyện cho Dung Dung sao?
Dương Thần buồn bực hỏi.
Sắc Vi dường như cảm thấy không có ý tốt, cúi đầu nói:
– Tuy rằng hiện giờ em hợp tác với công ty của ông xã, nhưng em phát hiện, em kinh doanh không tốt. Việc này em không giúp được gì. Hơn nữa, hiện tại gần như ngày nào em cũng ở nhà, không có bạn bè bên ngoài gì. Đối với mấy chị em bên trong không có nhiệt tình gì, tổ chức càng ngày càng tản mạn. Cho nên, em muốn mở rộng thế lực một chút cũng không có gì là không tốt…
Dương Thần cảm thấy hắn vẫn coi thường Sắc Vi, coi cô là người cam chịu. Có lẽ cô giỏi chịu đựng về tình cảm nhưng không có nghĩa cô an phận ngồi một chỗ cả đời.
Từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của cha là Tư Đồ Minh Trạch. Cho dù Sắc Vi không phải người thích giết chóc, nhưng không có nghĩa là cô không thích tranh giành địa bàn, khuếch trương thanh thế.
Lúc trước thâu tóm Đông Hưng, Dương Thần đã thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong mắt cô. Hiện giờ, ngọn lửa đó hình như lại bắt đầu cháy.
– Người ta nói, nếu yêu một người, nên ủng hộ việc họ làm, nhưng anh không nghĩ rằng anh lại đi ủng hộ cô gái của anh đi khuếch trương xã hội đen…
Dương Thần lắc đầu nói.
Sắc Vi hào hứng hôn lên má Dương Thần một cái.
– Em biết ông xã sẽ không làm mất đi hi vọng nhỏ của em. Chỉ cần ông xã đồng ý, em không sợ gì cả.
Dương Thần tất nhiêu hiểu được ý của Sắc Vi. Nếu hắn đồng ý để cô đi làm việc này, tất nhiên sẽ giúp cô khi cô khó khăn.
Trên thực tế, việc này đối với Dương Thần cũng không có gì lắm. Không nói đến việc hội Hồng Kinh đã là một trong những bang hội lớn nhất trong nước. Khuếch trương lớn hơn nữa cũng không khó khăn. Trung Quốc không thể so sánh với xã hội đẹn Mỹ và Mafia Châu Âu. Xã hội đen Trung Quốc chỉ là nhỏ, bang phái mạnh nhất ở Trung Quốc chính là quân đội.
Giống như cho người phụ nữ của mình một niềm vui, Dương Thần đương nhiên không để ý.
Tình hình cụ thể, Dương Thần cũng không hỏi nhiều. Xã hội đen Sắc Vi chuyện nghiệp hơn hắn. Nhưng được Sắc Vi nhắc nhở, hắn thật sự bồi hồi nghĩ đến Mạc Thiện Ny.
Người phụ nữ cao ngạo. Bên ngoài cứng rắn nhưng trên thực tế trong bụng đã mắng hắn mấy trăm ngàn lần.
Dương Thần im lặng suy nghĩ. Cười cười từ biệt Sắc Vi, lái xe đến trụ sở Quốc Tế Ngọc Lôi. Lúc này hẳn Mạc Thiện Ny đang làm việc.