Thu Ức Mộng lắc đầu thở dài, nhìn Dương Khai nói:
– Ta thấy rằng để y đi vẫn tốt hơn, giữ y lại về sau nữ quyến bất an
Dương Khai trầm trọng gật đầu:
– Ta chính là có ý này
– Dương Thiếu, Thu đại tiểu thư, ta biết sai còn không được sao, các ngươi lẽ nào lại như vậy.
Hoắc Tinh Thần như muốn khóc tới nơi. Tuy duyệt nữ của y nhiều vô số nhưng hiếm khi có thể gặp được nữ nhi như Lam Sơ Điệp và Lạc Tiểu Mạn, nay gặp phải đương nhiên y muồn nhào vào ôm lấy nữ tử phong trần
– Được rồi.
Dương Khai nhíu nhíu mày, cũng không muốn để y tiếp tục làm càn:
– Bảo người của ngươi mang mấy thứ đó vào đi
Hắn vốn không muốn radây dưa với Hoắc Tinh Thần, nhưng không ngờ y lại mang người và vật tới
Chỉ có điều Hoắc Tinh Thần ăn chơi trác táng như vậy, không thu xếp ổn thỏa một chút, về sau chắc là y sẽ không nghe lời, bây giờ chịu tí thiệt thòi, Dương Khai tính rằng về sau y sẽ kiềm chế rất nhiều trước mặt mình
Nghe vậy, Hoắc Tinh Thần vô cùng vui mừng, vội vàng từ mặt đất bò lên, hét to với thủ hạ của mình:
– Còn đứng ngây đó làm gì, mau mang mấy thứ đó vào đây, còn nữa bảo người của chúng ta thành thật một chút, đừng nghĩ mình làngười của Hoắc gia thì hay ho lắm, ở đây đều là bằng hữu biết chưa?
– Vâng!
Mấy gia nhân Hoắc gia lên tiếng, vội vàng khiêng rương rời đi
Hoắc đại công tử cười ha hả, mặt mày hớn hở đắc ý, đi từ từ vài bước, liền lẻn đến bên Lạc Tiểu Mạn đùa cười hỏi:
– Mỹ nữ họ gì vậy?
Lạc Tiểu Mạn sợ hãi, đứng dậy, đi đến bên Thu Ức Mộng lôi kéo y phục của nàng:
– Thu tỷ tỷ…
Bộ dạng mảnh mai không nơi nương tựa khiến Hoắc Tinh Thần động lòng
Thu Ức Mộng vỗ vỗ tay, cười nhạt chỉ Hoắc Tinh Thần:
-Ngươi dám có ý với nàng, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!
Hoắc Tinh Thần cười gượng hai tiếng:
– Hoá ra có người chống lưng, yên tâm, người Thu Ức Mộng bảo vệ ta cam đoan không động đến
Nói xong, lại lẻn đến trước mặt Lam Sơ Điệp, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Lam Sơ Điệp liền cười dài mà nói:
– Ta là sư tỷ của Dương Khai
Hoắc Tinh Thần đột nhiên tịt ngòi, buồn bực vô cùng.
– Đừng gây rối nữa.
Thu Ức Mộng khẽ quát một tiếng,
– Ngươi mặc dù háo sắc, nhưng còn không đói khát tới mức này chứ. Với thân phận công tử thế gia của ngươi, muốn mĩ mữ nào mà không được, dùng cách này để hóa giải sự lúng túng của ngươi, kỹ xảo cũng quá vụng về rồi.
Hoắc Tinh Thần gãi gãi đầu, cười mỉa nói:
– Nhìn cũng nhìn thấy rồi, nói ra cũng không có ý nghĩa gì nữa
Nói xong, nhún nhún vai tìm một chỗ ngồi, kiềm chế vẻ mặt làm càn và háo sắc
Đợi y an tĩnh lại, Thu Ức Mộng mới khẽ mỉm cười:
– Dương Khai, ta xem ngươi phải sắp xếp phủ đệ của ngươi cho cẩn thận, không về sau lại càng náo nhiệt. Hôm qua nơi này đã không yên tĩnh, hôm nay lại đến một lúc ba nhóm trợ lực, các công tử khác nhất định không có sức hút như vậy. Người nhiều đương nhiên là náo nhiệt, nhưng giữa các thế lực không thân thiết, cnếu không hợp tác tốt, chỉ sợ xảy ra mâu thuẫn khó tránh
Dương Khai khẽ cười một tiếng:
– Có ngươi đang ở đây, cần ta hao tâm tốn sức sao?
Thu Ức Mộng giận hắn liếc mắt một cái:
– Ngươi thật đúng là xem ta như hạ nhân sao?
– Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm.
Gã mập họ Đổng vẻ mặt tươi cười,
– Nếu như là Thu đại tiểu thư phối hợp hoạt động, Đổng gia tuyệt không hai lời.
– Tử Vi Cốc cũng thế.
Phạm Hồng nhẹ nhàng gật đầu.
Bọn họ đều là thế lực nhất đẳng, thực lực không kém nhau nhiều lắm, nhưng Thu Ức Mộng thì khác, xuất thân Thu gia Trung Đô, thực lực cá nhân cũng mạnh, quả thật có tư cách tính chung toàn cục
– Tuy rằng nói như vậy hơi ngượng ngùng, nhưng Ánh Nguyệt Môn ta cũng nguyện ý nghe Thu tiểu thư điều động, chẳng những chúng ta, và người đến cũng không có dị nghị đâu.
Trần Học Thư cất giọng nói.
– Người theo sau?
Thu Ức Mộng hai mắt tỏa sáng hỏi một câu
Dương Khai cũng tò mò nhìn y.
Trần Học Thư cười nói:
– Bởi vì chúng ta không thể xác định vị Dương Khai này có phải là người lúc trước mà chúng ta quen, vì vậy ta cùng sư muội liền đi tìm hiểu tình hình trước. Nếu đúng, Ánh Nguyệt Môn sẽ tham dự đoạt đích chi chiến, giúp Dương sư đệ một tay, như vậy Ánh Nguyệt Môn cũng không lẫn vào nước đục rôi.
– Hóa ra là như vậy. Vậy sư môn ngươi khoảng bao lâu nữa có thể tới?
Thu Ức Mộng không hề vì Ánh Nguyệt Môn là tông môn nhị đẳng mà coi thường, điều này khiến Trần Học Thư cực kỳ vui mừng
– Nội trong ba ngày là đến, đã trên đường rồi, chờ chúng ta truyền lại tin tức trở về, bọn họ sẽ quyết định tiếp tục tới hay không?
Trần Học Thư cười cười, nhìn Dương Khai nói:
– Chẳng những là Ánh Nguyệt Môn chúng ta, còn có rất nhiều đạo nhân mã khác đang trên đường
– Người nào?
Dương Khai có chút không ngờ
– Đều là người ngươi quen biết.
Trần Học Thư khẽ mỉm cười:
– Trừ Ánh Nguyệt Môn chúng ta còn có Thủy Nguyệt Đường, Vấn Tâm Cung, Phi Vũ Các, Vạn Hoa Cung
-Người của Vạn Hoa Cung cũng tham dự đoạt đích chi chiến?
Thu Ức Mộng không khỏi biến sắc, Hoắc Tinh Thần bật cười ha hả, vỗ tay nói:
– Thú vị, lần này có thể nhìn đã mắt rồi
Vạn Hoa Cung, một tông môn đặc thù, là nhất đẳng tông môn chỉ toàn nữ tử. Bởi vì tất cả đều là nữ tử, cho nên lòng tranh đấu cũng không mạnh, trải qua nhiều thế hệ đoạt đích chi chiến, các nàng không hề quan tâm. Nhưng không nghĩ tới lúc này đây Vạn Hoa Cung cũng sẽ tham gia, hơn nữa còn là lựa chọn Dương Khai.
– Ừ, những tông môn đó lúc trước đánh nhau với Thương Vân Tà Địa đều tổn thất khá thê thảm và nghiêm trọng, cho nên cũng không muốn tham gia, nhưng nghe nói nơi này có Dương Khai, liền động tâm suy nghĩ.
Trần Học Thư giải thích một tiếng.
