– Quốc triều cần gì? Cần thứ bảo bối giá trị cao, nhưng không đem lại chút lợi ích nào cho triều đình à? Quốc triều cần tiền đồng, bạc, hoàng kim, lương thực, đồng, sắt, lụa, vải, muối. Quan viên cần vàng bạc để phát bổng lộc, tướng sĩ cần bạc khao thưởng, các tướng sĩ cần quân nhu, lương thảo. Không thể để bệ hạ khi phát bổng lộc cho quan viên, người này được một cây san hô, người kia một hạt châu. Tương sĩ đánh thắng trận, chẳng lẽ phát mỗi người một viên bảo thạch? Thế còn ra cái thể thống gì nữa.
– Bệ hạ của chúng ta không phải là quân vương thích châu báu, nếu hầu gia nhà ta đem châu báu về Trường An, chư vị nghĩ xem, đem hết số châu báu đó bán ra một lượt, vậy nó còn là châu báu không? Con mẹ nó chỉ còn là một đống đá.
– Cho nên hầu gia nhà ta nghĩ ngay tới những thương gia chúng ta, chỉ có chúng ta mới có thể đem châu báu cấp bệ hạ biến thành thứ thực chất như tiền tài, quân giới, lương thảo, đó mới là thứ bệ hạ cần thực sự.
– Các vị, vừa rồ mọi người cũng nói, nếu tùy tiện bán cống phẩm sẽ chết cả nhà, các vị có người thân, chẳng lẽ hầu gia nhà ta không có? Lão Đinh ta không có?
– Chuyện này các vị cũng thấy rồi đấy, đều tiến hành quang minh chính đại, không che giấu quan phủ, thứ sử nay đang uống trà nói chuyện với hầu gia ta trên thuyền, còn có cả hoạn quan thiếp thân của bệ hạ, tám nghìn tướng sĩ thủy quân ở đó, giấu được ai? Cho dù hầu gia nhà ta mua chuộc được hết bọn họ, các vị nghĩ rằng bệ hạ không biết à?
– Cho nên các vị cứ yên tâm cả đi, lấy tiền tài vật tư của các vị, chuẩn bị phát tài, đây dứt khoát là một vụ làm ăn ốt, hiện châu báu quá nhiều, giá sẽ không đắt, bất kể là để cho con cháu, hay là đem ra chợ bán đều là lựa chọn tốt.
Lão Đinh nói xong, hiện trường rối loạn, vừa rồi lo lắng chỉ vì những thứ kia mang danh nghĩa cống phẩm, trong tiềm thức cho rằng thứ đó không thể động vào, ai động vào là chết, giờ nghĩ lại thì đúng là thế, hoàng gia cần châu báu làm gì, để bệ hạ chơi một mình à? Có khả năng đó không? Bệ hạ nuôi chim, cũng bị Ngụy Trưng làm cho phải tự tay bóp chết trong lòng, nếu những thứ này đều vào hoàng cung, còn chẳng bị đám triều thần làm phiền chết thôi, Lão Đinh nói rất có lý.
Người lớn gan đã chuẩn bị tiền tài, tính toàn dùng bạc đổi tốt hơn hay sắt thì tốt hơn, người nhát gan thì do dự quan sát. Nơi bán hàng ở ngay bên biển, khi thứ sử Minh Châu cười tủm tỉm từ trên thuyền xuống, lập tức các quan viên vây tới, chuẩn bị nghe xem quan bản địa nói sao.
Thứ sử Minh Châu Lương Giai hai tay áp hờ, bảo mọi người yên tĩnh, đợi im lặng rồi ông ta mới nói:
– Chư vị muốn hỏi gì, bản quan đã đoán được vài phần, chẳng qua là vấn đề cống phẩm có thể bán hay không, giờ bản quan trả lời, hoàn toàn có thể, đó là kết luận của bản quan sau khi xem ý chỉ của bệ hạ. Chỉ cần chư vị nạp thuế ở Minh Châu thì không thành vấn đề, ha ha, nói thật, lát nữa bản quan cũng muốn mua vài món làm chí bảo gia truyền. Tới khi đó chư vị đừng tranh với viên quan nghèo như ta, làm ơn, làm ơn.
Nói xong lớn tiếng gọi quản gia về nhà chuẩn bị tiền tài.
Lúc này mới đánh tan chút lo lắng cuối cùng của mọi người, chuẩn bị sẵn tiền tài để thi triển thủ đoạn..
.Hôm nay trên thuyền rất nào nhiệt, có tư cách lên thuyền của Vân Diệp còn có một người nữa, đó là đại chưởng quầy ở Giang Nam.
– Lão Chu, thế này cũng quá đáng quá, Vân gia đầu tư ít tiền tài vào tiền trang, vì sao cho tới nay không thu lợi được chút nào? Toàn nghe Hoàng Chí Ân khoe khoang nói tiền trang kiếm tiền ra sao, nay mở ở đây, mai mở ở kia, vì sao Hà gia không thu được đồng nào? Không phải bị các ngươi nuốt mất rồi chứ?
Đại chưởng quầy mặt như quả mướp đắng:
– Hầu gia ơi, ai mà dám nuốt tiền của ngài chứ, nương nương đã nói rồi, tiền trang rất quan trọng với Đại Đường, hiện cần triển khai toàn diện, không chia hoa hồng cho cổ đông, đợi sau hãy nói, ngài nói xem ai dám lấy tiền?
– Ta nhớ ngoại trừ đại cổ đông là nương nương, còn có ba tiểu cổ đông, thái tử, Ngụy vương, và ta. Nương nương hại con mình ta không có ý kiến, vì sao hại luôn cả ta.
– Nương nương nếu ngay cả con mình cũng hạ thủ được thì hầu gia bị tính kế có là gì đâu, nếu không hay là về kinh rồi hầu gia tự hỏi nương nương xem.
– Lão Chu chết băm này, ngươi đưa ra chủ ý rắm chó gì thế, hiện giờ ta chỉ sợ gặp nương nương và bệ hạ, tránh còn chẳng kịp, làm gì có chuyện tới nhà nạp mạng.
Lão Chu là người quen rồi, là người cũ khi tiền trang khởi nghiệp, năm nay mới thăng lên làm Đại chưởng quầy, là người rất có năng lực, chưa tới một năm khiến nghiệp vụ phát triển mạnh mẽ, xem như Hoàng Chí Ân không nhìn nhầm người.