“Cái gì?”
“Dân chúng đều cho rằng Minh Nguyệt cùng Chu Tử Ngọc là một đôi hữu tình nhân, nhi tử thành ác nhân bổng đánh uyên ương. Vì không để bá tánh hiểu lầm, nhi tử liền làm ngược lại ban hôn cho Minh Nguyệt và Chu Tử Ngọc ——”
“Cái gì?”
“Kết quả đại hôn đêm đó, Minh Nguyệt giết Chu Tử Ngọc rồi chạy mất, đến nay không rõ tung tích ——”
“Cái gì?”
Thái Hậu thẳng tắp nhìn chằm chằm Cảnh Minh Đế, trợn mắt há hốc mồm.
Cảnh Minh Đế một hơi nói xong ngược lại nhẹ nhõm, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng Thái Hậu: “Mẫu hậu, ngài tuyệt đối đừng nóng ruột ——”
Thái Hậu trợn trắng mắt ngất đi.
Cảnh Minh Đế ngó trái ngó phải, thấy cung tì đứng ở một bên đang vẻ mặt dại ra, nhanh chóng duỗi tay bấm mạnh vào người Thái hậu một cái.
Thái Hậu từ từ chuyển tỉnh, tiếng kinh hô của cung tì lúc này mới hậu tri hậu giác vang lên: “Không hay rồi, Thái Hậu té xỉu ——”
Thái Hậu:??
“Câm mồm!” Cảnh Minh Đế quát một tiếng, đuổi cung tì ra ngoài.
“Hoàng Thượng, ngươi vừa mới nói là sự thật?” Thái Hậu bắt lấy tay Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế cười khổ: “Nhi tử cũng không hy vọng là thật ……”
Thái Hậu bình ổn lại, sắc mặt dần dần khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nói: “ Vinh Dương này, rốt cuộc dạy con gái kiểu gì vậy!”
Ở trong mắt Thái Hậu, Thôi Minh Nguyệt trị hết bệnh của bà, bà giúp Thôi Minh Nguyệt lo liệu hôn sự với Tương Vương, xem như hai bên huề nhau.
Nhưng thật sự ở trong lòng, đối với Thôi Minh Nguyệt Thái hậu vẫn có phê bình kín đáo sâu sắc.
Mà nay nghe nói Thôi Minh Nguyệt giết người mất tích, Thái Hậu tuy khiếp sợ đấy nhưng vô hình chung lại nhẹ nhàng thở ra.
Nha đầu đó lại độc ác như thế, cũng may chưa có gả vào Tương Vương phủ.
Thái Hậu quả thực không dám nghĩ nếu Thôi Minh Nguyệt làm thịt Tương Vương, cái mặt già này của bà nên đặt ở chỗ nào.
Cảnh Minh Đế không nghĩ tới Thái Hậu lại tiếp nhận sự thật nhanh như vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc là Thái Hậu, sự tự chủ này các phi tần hậu cung cũng nên học tập nhiều chút.
Lại bồi Thái Hậu nói chuyện trong chốc lát, thấy Thái Hậu xác thật không có khác thường, Cảnh Minh Đế lúc này mới yên tâm rời đi.
Chờ Cảnh Minh Đế rời đi, Thái Hậu lập tức phân phó nói: “Gần tới nếu Vinh Dương trưởng công chúa cầu kiến, cứ nói ai gia thân thể không thoải mái.”
Dưỡng ra một đứa con gái như thế, Vinh Dương cũng nên tự kiểm điểm lại thật tốt đi.
Vinh Dương trưởng công chúa lại không có tâm tư tự kiểm điểm lại.
Vốn nên là Trung thu yến cả nhà đoàn viên, bà ta lại một mình vượt qua ở trong phủ Công chúa.
Trước kia, Minh Nguyệt đều sẽ kéo A Dật sớm lại đây bồi bà ta ……
Đối mặt với một bàn đầy món ngon, Vinh Dương trưởng công chúa một đũa cũng không động vào, sớm trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Mơ mơ màng màng ngủ không bao lâu, Vinh Dương trưởng công chúa bỗng nhiên bật dậy, hoàn toàn thanh tỉnh.
Bà ta gặp một giấc mộng, trong mộng Minh Nguyệt thất khiếu đổ máu, kêu gào bảo bà ta giúp mình báo thù……
Cảnh trong mơ chân thật như thế, Vinh Dương trưởng công chúa tâm loạn như ma.
Chẳng lẽ Minh Nguyệt thật sự đã xảy ra chuyện?
Phải rồi, Minh Nguyệt một cô nương gia trẻ tuổi, tuy rằng biết chút công phu, nhưng lẻ loi một mình cũng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Bà ta vốn nghĩ tìm người về rồi cũng là tội chết, ôm hi vọng may mắn nữ nhi trốn ở nơi nào đó bình bình an an, không nghĩ tới vẫn là xảy ra chuyện!
Người thời này rất tin những sự tình huyền diệu này, Vinh Dương trưởng công chúa vội vàng xuống giường đi ra cửa.
Đi đến cửa phòng, bà ta lại dừng lại.
Bà ta muốn đi tìm Thôi Tự, nói cho ông Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện, chính là nói rồi thì lại thế nào?
Thôi Tự chắc chắn sẽ nói Minh Nguyệt gieo gió gặt bão.
Người nam nhân này chưa từng đặt thê tử nhi nữ ở trong lòng, đầy trong lòng nghĩ đến vẫn là tiện nhân đã sớm chết kia!
Vinh Dương trưởng công chúa vừa hận vừa oán, thảm trạng của nữ nhi trong mộng càng làm bà ta thấp thỏm lo âu, trằn trọc một đêm, dùng son phấn thật dày che khuất bọng xanh dưới mắt rồi tiến cung đi gặp Thái Hậu.
“Thái Hậu không thoải mái?” Nghe cung tì nói xong Vinh Dương trưởng công chúa ngẩn người, gượng cười nói, “Vậy mong Thái Hậu nghĩ dưỡng thật tốt, ngày khác ta lại tiến cung bồi lão nhân gia ngài.”
Vấp phải trắc trở sau đó trở lại phủ Công chúa, Vinh Dương trưởng công chúa đập nát bài trí cả một căn phòng.
Đây là cái Tết Trung thu Khương Tự trải qua sau khi gả vào Yến Vương phủ, bởi vì không cần tiến cung dự tiệc, đôi phu thê nhỏ trôi qua tùy tâm lại tự tại.
Nhưng mà phần tự tại này chỉ tiếp diễn đến ngày thứ hai, Khương Tự liền nhận được một phong thư của Khương Y.
Bà ngoại của bọn nàng—— Nghi Ninh Hầu lão phu nhân bệnh nặng.
Ở trong thư Khương Y mời Khương Tự cùng nhau tới Nghi Ninh Hầu phủ vấn an bà ngoại.