Nửa năm qua, anh ta đã làm không biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật, nhưng cũng không thể tìm thấy người hợp tác phù hợp.
Người có tâm hồn phù hợp với mình, trên thế gian chỉ có một người.
Nguyên Doanh làm xong công việc thì cũng đã đến giờ nghỉ trưa rồi. Anh ta không ăn cơm mà đi thẳng đến văn phòng, mệt mỏi nằm gục xuống.
Anh ta ngủ cả buổi chiều mới có thể ổn định hơn. Vào buổi tối, Bạch Minh Chây đến.
“Anh à, chú và thím gọi anh về ăn cơm.
“Ừm, anh đi thay quần áo đã.”
Anh ta thay quần áo, sau đó hai người lên xe.
Khi lái xe đi, Nguyên Doanh mở miệng nói trước: “Lần này trở về nghe chú nói em mang về một chàng trai rất được, lần sau có cơ hội để anh xem thử xem.”
“Em và anh ấy không giống như mọi người nghĩ đâu, là chú thím gán ghép linh tinh đấy. Anh đừng tin.”
“Nếu như là thím nói thì có lẽ anh sẽ không tin, nhưng chú cũng không ngớt lời khen ngợi người này và cảm thấy hai đứa có thể phát triển. Anh lại thấy hơi bất ngờ, rốt cuộc là ai có thể thuyết phục được cái người bảo thủ như chú, có thể thấy người đó có lẽ rất ưu tú. Cho nên anh rất muốn gặp mặt để xem thử rốt cuộc người đàn ông đó như thế nào. 11 “Cái này…” Cô ấy không khỏi thấy hơi khó xử. Ôn Mạc Ngôn đã quay về London nên vốn không ở đây.
“Anh ấy… đi London rồi, nhà anh ấy ở đó.”
“Xa như vậy sao?”
Hàng lông mày của Nguyên Doanh nhíu chặt lại, không ai mong muốn em gái của mình lấy chồng ở nơi xa như vậy cả.
Mặc dù giao thông thuận lợi, nhưng vẫn cảm thấy cách xa nhau quá.
“Vâng, tử vi vẫn còn chưa chấm nét nên em cũng không vội.
“Em không thích chàng trai đó sao?”
“Điều này. Nếu như anh lấy lại Cố Ngọc
Vy thì em sẽ đưa anh ấy đến cho anh xem, thế nào?”
Cô ấy nghĩ đến điều này thì không nhịn được mà đưa ra giao dịch.
“Anh sẽ hẹn hò với Cổ Ngọc Vy “Anh chắc chắn như vậy sao?” Bạch Minh Châu vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói.
“Có thể là vì anh hiểu cô ấy. Cho dù nửa năm không gặp nhau, nhưng gặp nhau lần thứ hai cô ấy vẫn là cô gái trong ký ức của anh. Anh sẽ giành lại cô ấy, nhưng không cưỡng ép, anh không thích ép buộc cô ấy. Cô ấy có suy nghĩ và cách nhìn của mình, anh sẽ thấu hiểu và ủng hộ cô ấy.
“Vậy lỡ như hai người không quay trở lại như trước nữa thì sao? Như vậy phải làm sao?”
“Không làm sao cả, anh sẽ tiếp tục cuộc sống của mình và chúc phúc cho cô ấy. Đây là tính toán xấu nhất. Chúng ta đều là người lớn rồi, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
“Đừng, dù sao anh đừng làm tính toán xấu nhất, hai người nhất định sẽ ở bên nhau. Chỉ cần anh đưa Cổ Ngọc Vy về thì em lập tức gọi Ôn Mạc Ngôn đến.”
“Ôn tuấn, cái tên nghe rất hay.
“Bây giờ không phải là lúc thảo luận người này của em.” Bạch Minh Châu bất lực nói. Tại sao Nguyên Doanh có thể bình tĩnh như vậy, anh ta sốt ruột một chút thì sẽ chết sao?
Khóe môi anh ta nhếch lên một đường cong, bật tiếng cười dịu ấm áp.
Quả thật anh ta rất bình tĩnh, làm chuyện gì cũng rất ít khi hoảng hốt tay chân luống cuống.
Nhưng anh cũng sẽ vì một người mà cuộn trào sóng lớn.
Vì người đó mà khác trước kia.
Ở trên xe, Nguyên Doanh nhận được một cuộc điện thoại.
Đúng lúc ấy xe đang đợi đèn đỏ, anh ta nghe điện thoại xong thì chỉ nói một từ “Vâng, Bạch Minh Châu đoán có lẽ là quân đội gọi đến.
Sau đó anh ta cúp điện thoại, Bạch Minh Châu thấy vẻ mặt anh ta hơi trầm xuống thì hơi lo lắng mà hỏi: “Sao vậy? Có phải công việc có chuyện gì gấp không?”
“Không có gì, về nhà thôi.” Anh ta nói rất thản nhiên, vẻ mặt đã dịu lại và không nói gì nhiều nữa.
Cô ấy biết cho dù mình có hỏi nữa thì anh ta cũng sẽ không nói. Chuyện công việc, nhất là liên quan đến quân đội thì anh ta sẽ không nói.
Mà Cổ Ngọc Vy ở bên này đã chạy vào trong nhà và cũng không đi ra ngoài cửa nữa. Cô ấy ở trong nhà vui chơi giải trí, giống như không có chuyện gì xảy ra. Vào buổi tối, Cổ Thành Trung kết thúc công việc quay trở về nhà, sau đó gọi cô ấy đến phòng sách.
“Cho anh một lời giải thích.”
“Giải thích cái gì?”
Cổ Ngọc Vy nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, hơi khó hiểu.
“Rốt cuộc em và Quý Khiêm có quan hệ gì.”
“Chẳng phải em đã nói rồi sao? Là bạn trai và bạn gái đó. Bọn em cũng định kết hôn.”
“Lúc đầu anh cũng muốn tin em, nhưng bây giờ anh cần em nói thật cho anh biết. Anh trai em không ngu ngốc như vậy, em muốn thẳng thắn sẽ được khoan hồng hay là muốn anh sau người đi điều tra?” Cổ Thành Trung nghiêm túc nói.
Anh hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt mang theo vẻ không vui. Rõ ràng anh muốn nghe những lời nói thật lòng.
Quanh người anh còn có sự uy hiếp vô hình, đè ép cô ấy đến nỗi không thở nổi. Cô ấy thở dài một hơi bất lực rồi mở tay ra: “Em giả vờ tốt như vậy, sao anh lại phát hiện ra được?”