Trương Viễn Hoài có chút bất mãn, bỗng nhiên nghĩ đến hành động vô liêm sỉ trước kia của Trác Nhân liền dặn lòng phải tách hai người ra mới được.
“Anh không muốn nói xấu bạn em, nhưng nhỏ đó không đơn giản đâu. Đừng có dễ tin người, bị bán lúc nào cũng không hay. Có chuyện phải gọi cho anh đó.”
Đáy lòng Hạ Vy ấm áp, cô suýt không cầm được nước mắt mà khóc òa trước mặt hắn.
“Em biết rồi.”
Tạm biệt Trương Viễn Hoài, Hạ Vy một mình đi đến điểm hẹn. Vốn tưởng là một cửa hàng cà phê có không gian riêng, không ngờ lại là quán bar.
Cô đẩy căn phòng ra, tiếng ồn ào nhộn nhịp bên trong lập tức im bật. Đám nam thanh nữ tú đồng loạt hướng ánh mắt về cô, nhìn với vẻ phán xét. Hạ Vy biết những người này, đa số đều là sinh viên cùng trường đại học với cô.
Hạ Vy bất an đứng đực một chỗ, nhất thời không biết làm gì, cô nhìn họ, tìm thấy Trác Nhân ở giữa đám người.
Bỗng nhiên một thanh niêm không nhịn được lên tiếng cắt ngang mảng vắng lặng này, âm thanh rơi vào tai cô chẳng khác nào lời của quỷ dữ: “Cô ta là Trần Hạ Duy thật à?”
Hạ Vy hoảng sợ, lập tức xoay người bỏ chạy. Đột ngột cánh cửa khép lại, không cho cô cơ hội thoát thân…
Trương Viễn Hoài vẫn đang trên đường về nhà thì nhận được tin nhắn khẩn cấp của Hạ Vy.
[Người yêu anh: Cứu em!!! *chia sẻ vị trí*]Lúc hắn vội vàng chạy đến, bên trong lần nữa lặng ngắt như tờ. Nhưng khác với thái độ không chắc vừa rồi, trên mặt bọn họ đều mang vẻ hưng phấn, háo hức xem kịch vui.
Trác Nhân quăng điện thoại của Trần Hạ Duy xuống sàn, dưới cái nhìn khiếp sợ của cậu, cô chậm rãi nở nụ cười trào phúng. Cô thì thầm: “Làm gì có camera trong nhà đúng chứ? Nếu có thứ đó thì làm sao cậu không biết tôi lấy cắp vòng tay của cậu được? Đáng tiếc là lúc đó tôi hoảng quá nên đã thừa nhận, không thì tôi cũng không ra hạ sách này để hủy hoại cậu đâu haha.”
“Tại sao?”
“Vì cậu là phế vật đồng tính! Nếu cậu không phải gay, tôi đã sớm có được cậu, chúng ta cũng không phải đến bước đường này.”
Trần Hạ Duy cười tự giễu, tôi luôn coi cô là bạn tốt…
Đám người vây lấy cậu đột ngột tách ra, Trương Viễn Hoài chết lặng nhìn người bị xé váy thảm hại nằm trên sàn.
Tóc giả của cậu bị giật phăng, đường chân tóc rướm máu. Áo ngực rơi ngay bên cạnh, vì không có gì che chắn nên đã lộ ra một mảng ngực trần bằng phẳng.
Trần Hạ Duy thấy người vừa đến lập tức kịch liệt vùng vẫy, cậu hoảng sợ run rẩy, không ngừng lui vào phía sau sô pha trốn tránh ánh mắt của hắn, nhưng bị đám người giễu cợt mạnh mẽ đá ra trước mặt Trương Viễn Hoài.
Đôi mắt cậu đỏ lên, ánh nước đọng lại, lớp phấn nền bị trôi, mascara nhòe ra đen cả khuôn mặt. Tí tách từng giọt rơi xuống, không biết là nước tẩy trang do bị Trác Nhân hất vào hay là nước mắt nữa. Có lẽ, là cả hai.
Trần Hạ Duy rụt rè đối diện với Trương Viễn Hoài, khoảnh khắc bắt gặp bộ mặt kinh tởm kì thị của hắn, trái tim cậu như rơi xuống vực thẳm tối đen.
Ánh mắt của anh… tại sao lại khiến em đau lòng như vậy?
Viễn cảnh này rõ ràng đã dự đoán được ngay từ đầu, ngày xuất hiện bên anh với cái tên Hạ Vy, em nên sớm biết sẽ phải đối mặt. Chỉ là em quá tham lam, chỉ là khi chìm vào ngọt ngào lãng mạng quá sâu mà trở nên hão huyền, tự lừa mình dối người cho rằng ngày này sẽ không đến. Trên đời này cái gì cũng có cái giá của nó, cái giá của sự lừa dối, đã đến lúc em phải trả rồi sao?
Tiếng cười trào phúng giễu cợt xung quanh vang lên không ngớt: “Người yêu anh kìa, sao không lại ôm một cái đi đồng chí.”
“Người ngượm lộ da lộ thịt thế kia, sợ ôm vào đụng trúng AK thì căng á haha!!!”
Trần Hạ Duy chết lặng, chỉ cần hắn quay lưng, cậu phải chính thức đối diện với sự ruồng bỏ của hắn.
“Ơ?”
Bỗng nhiên Trương Viễn Hoài đen mặt tiến lên, hắn cởi áo khoác quăng lên người Trần Hạ Duy, sau đó mạnh mẽ bế cậu lên, đưa ra ngoài.
Suy nghĩ của Trần Hạ Duy nhất thời không thông, nhưng sự hi vọng và niềm hạnh phúc đang không ngừng dâng lên, có điều chưa được bao lâu đã bị hắn tàn nhẫn dập tắt.
Ra khỏi bar, đến một công viên vắng gần đó, Trương Viễn Hoài vứt Trần Hạ Duy xuống đất. Hắn phủi tay như vừa chạm phải rác rưởi, tức giận quát với cậu: “Cút!”
Trần Hạ Duy vội vàng đứng dậy, sợ hãi níu tay hắn muốn giải thích: “Anh–“
‘Chát’
“–Khụ.”
Trương Viễn Hoài rút bàn tay vừa tát cậu lại, Trần Hạ Duy ho ra một ngụm máu.
Hắn nhìn cậu bằng vẻ mặt chán ghét: “Đừng có dây dưa với tôi nữa, cậu thật kinh tởm!”
Nói xong liền bực bội bỏ đi, để lại cậu một mình dưới cơn mưa tầm tã vừa kéo đến.
Cậu kéo áo khoác, rút người vào bên trong như muốn tìm chút hơi ấm còn sót lại của hắn, đáng tiếc chỉ có hơi nước lạnh lẽo. Cậu cười khổ, nước mắt hòa cùng làn mưa.
“Trách em đã hi vọng viễn vong.”