***
“Lúc tôi đặt chỗ chỉ còn dư lại hai gian phòng, thấy số phòng vui vui tôi lập tức đặt ngay, kết quả vừa đặt xong liền phát hiện gian cách vách cũng bị người đặt mất rồi, may mà lúc đó tôi phản ứng nhanh.”
Người đại diện bưng tay đứng ở một bên khoe khoang, mấy người khác có đứng có ngồi, vừa nghe lời anh ta nói, vừa lia mắt nhìn về phía cửa.
Cách âm của phòng không tốt lắm, có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Có tiếng bước chân vang lên, vả lại còn là hai người.
Bọn họ dựng tai lên nghe ngóng.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa.
Có người vuốt vuốt trái tim nhỏ đang ‘bay nhảy’ có hơi nhanh.
“Tiên sinh, bạn của ngài đang ở bên trong.”
Lời của người phục vụ nháy mắt đánh vỡ ảo tưởng của người trong phòng.
Cửa lớn mở ra, ở cửa quả nhiên là Tần Thư.
Hơn nữa cũng chỉ có một mình anh, nhân viên phục vụ bên cạnh đã rời đi.
Người đại diện lên tiếng chào hỏi cùng anh, bưng tay ngồi xuống, sau đó đổi thành ôm lấy cốc nước giữ nhiệt của mình.
Mọi người cứ thế quây quần ngồi xuống bên bàn, mạnh mẽ biến cảm giác ngồi quán cơm thành phòng giải lao của đoàn làm phim.
Bầu không khí bên này không giống, cách một bức tường, bầu không khí sát vách đã hoàn toàn sục sôi lên.
Ban đầu là một mình Trần Thần sục sôi, anh ta gọi rượu – cũng chỉ gọi cho mình, Tống Vân Hồi chỉ có phần nước trái cây, uống xong liền bắt đầu phiêu diêu.
Anh ta không say, nhưng chất cồn khiến đầu óc luôn gò bó của anh ta hoàn toàn bung lụa, đề tài rẽ trái quẹo phải, từ lúc anh ta chơi thẻ bài không một có thể vượt mặt hồi còn tiểu học đến cuối cùng kéo đến nữ sinh anh ta từng thích hồi cấp ba.
Anh ta nói: “Cậu đừng thấy tôi như vậy, thực ra tôi rất thuần khiết đó.”
Tống Vân Hồi không phát biểu ý kiến gì với hành vi tự cho mình là thuần khiết của anh ta.
Đối phương tiếp tục nói, trong vẻ mặt tiếc nuối lại pha thêm chút hoài niệm:
“Lúc đó tôi thích cô ấy rất lâu nhưng vẫn luôn không dám nói ra. Kết quả sau đó nghe nói có nam sinh theo đuổi cổ, tôi không dám do dự nữa, ngay lập tức bắt đầu viết thư tình.”
Lúc Tống Vân Hồi nghe đến một chữ ‘thư’ này, ánh mắt cuối cùng cũng gợn sóng.
“Nhưng có thể cậu không biết, chữ viết hồi cấp ba của tôi rất xấu, chính là kiểu không thể gặp người ấy, chỉ có thể dùng tiền tìm người viết hộ.”
Thời điểm tìm người viết hộ khiến ví tiền vốn đã eo hẹp của anh ta lại càng thêm họa vô đơn chí.
Tống Vân Hồi hỏi anh ta: “Vậy cuối cùng thế nào?”
Trần Thần lau mặt: “Bị từ chối rồi, người ta cũng không đến mức vẫn luôn giữ lại bức thư ấy, chắc đã ném đi rồi.”
Không theo đuổi được người ta, lại còn mất khoản tiền cho người viết hộ, người viết hộ cũng biết anh ta theo đuổi thất bại rồi.
THẢM.
Tống Vân Hồi không hé răng, lặng lẽ suy tư.
Thì ra từ chối sẽ ném thư đi à.
Cậu nói: “Tôi có một người bạn, hồi cấp ba cậu ấy gửi một bức thư cho người khác, người nhận vẫn luôn giữ gìn nó, người nhận thư thường nhận thư vì những nguyên nhân nào thế?”
Cậu bổ sung thêm một câu: “Bạn tôi gần như thuộc kiểu người không viết thư ấy.”
Ngửi được mùi bát quái, Trần Thần không thèm uống rượu nữa, giúp cậu phân tích một chút.
…….Ờm, giúp bạn cậu phân tích.
“Nội dung thư mà bạn cậu viết là gì?”
Tống Vân Hồi đáp: “Thời gian lâu quá, đã quên mất nội dung rồi.”
Trần Thần xoa xoa cằm, sau đó tự tin nói:
“Vậy thì chỉ có hai khả năng, một là bức thư mà bạn cậu viết là thư tình, đối phương đã chấp nhận, bức thư đó có ý nghĩa kỷ niệm, cho nên đã giữ lại; còn có thư gửi cho bạn bè lúc tốt nghiệp hoặc sinh nhật, có ý nghĩa, vì thế giữ lại.”
Tống Vân Hồi cười gượng hai tiếng: “Khi đó có lẽ không phải là tốt nghiệp hay sinh nhật.”
Vả lại cậu cảm thấy bản thân cũng không giống người sẽ viết thư cho chúc mừng bạn bè nhân dịp sinh nhật, lễ tết hay dịp đặc biệt nào.
Ví dụ như bây giờ đối diện với Trần Thần, cậu không hề có suy nghĩ sẽ viết thư cho đối phương.
Đáp án dường như rất rõ ràng.
Nhưng luôn cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Nhưng kỳ lạ chỗ nào cậu không nói ra được.
Cuối cùng đề tài kết thúc bằng việc Trần Thần uống quá nhiều phải đi toilet.
Tống Vân Hồi ngồi ở chỗ mình chậm rãi ăn cơm, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ.
Chuyện gì cũng nhớ ra, duy chỉ có đoạn ký ức hồi cấp ba, bức thư bí ẩn đó là trở thành án treo.
Trần Thần đi toilet chậm chạp ngoài ý muốn.
Lúc anh ta về thì mặt mày vẫn còn đỏ hồng, dáng vẻ trông rất thỏa mãn.
Tống Vân Hồi nghi ngờ: “Anh thật sự chỉ đi toilet?”
Trần Thần cười hì hì hai tiếng: “Vừa rồi ở toilet gặp được hai người anh em, đã tán gẫu một lúc.”
Xác suất tối nay anh ta gặp phải người hợp ý có vẻ như cực kỳ lớn.
“Tôi thấy bên ngoài có cung cấp trái cây miễn phí, trông rất tươi, nhưng mỗi người chỉ được một phần thôi,” Anh ta hỏi, “Cậu ăn không?”
Tống Vân Hồi nói không ăn.
Trần Thần vui mừng: “Vậy được, cậu đi cùng tôi đi, một mình tôi ăn hai phần cũng được.”
Mọi việc cứ quyết định như vậy.
Lười đội mũ, Tống Vân Hồi tùy ý quấn khăn quàng cổ lên đi theo đối phương.
Khoảnh khắc bọn họ mở cửa phòng ra, của phòng cách vách cũng mở.
Lúc hai người đi ngang qua, bên trong vừa vặn có người nói, “Mọi người ăn trước đi, tôi đi lấy trái cây giải ngán.”
Trong lòng không có ham muốn dò xét, nhưng khi một giọng nói cất lên, con người luôn theo phản xạ có điều kiện nhìn qua.
Hai người vừa bước đến cửa liền nhìn về hướng phát ra giọng nói, liếc mắt nhìn người trong phòng bao riêng.
Tống Vân Hồi kinh ngạc: “Tần Tiểu Thư?”
Trần Thần kinh hỉ: “Huynh đệ!”
Người trong phòng bao riêng cũng nhìn hai người họ.
Tiếp đó là hai lời hồi đáp nhiệt liệt.
“Huynh đệ!”
Cứ như vậy, người của hai phòng bao gộp lại thành một phòng.
Trần Thần vừa hay cũng muốn đi lấy trái cây nên đi cùng hai người anh em anh ta vừa quen, Tống Vân Hồi liền được đặc xá, không cần đi cùng nữa.
Trong phòng vốn không nhiều người, Tần Thư kéo ghế bên cạnh ra, không lên tiếng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Tống Vân Hồi ngồi bên cạnh anh.
Tần Thư đơn giản giới thiệu với những người khác một tiếng.
Người đại diện nhiệt tình chào hỏi trước, “Xin chào xin chào! Tôi họ Trần, tên Trần Phi, người đại diện của Tần Thư.”
Tống Vân Hồi tháo khăn quàng cổ che hơn nửa gương mặt xuống, cũng mỉm cười, “Chào anh Trần, tôi là Tống Vân Hồi.”
Cậu yên tâm với những người ở đây.
Nếu có vấn đề gì, Tần Thư sẽ không hỏi cậu có muốn tới hay không.
Đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu ánh sáng của căn phòng, ý cười trong mắt như thiêu đốt người khác.
Cậu chỉ ngồi ở đó, tựa như một vật sáng do thiên nhiên ban tặng.
Những người khác:?
Tống cái gì Hồi cơ?
Trong phòng nháy mắt an tĩnh, tiếp đó bầu không khí đột ngột dâng cao.
Những người khác hết nhìn cậu rồi lại nhìn Tần Thư ngồi bên cạnh cậu, nhất thời không biết mắt mình rốt cuộc nên nhìn đâu.
Khá lắm!
Người này bình thường không lộ liễu, kết quả lại âm thầm ‘chơi lớn’ như vậy.
Bây giờ toàn mạng đều đang tự hỏi Tống Vân Hồi rốt cuộc đã đi đâu, liệu có lên tiếng lần nữa hay không, một số người đi lục tìm manh mối, kết quả ầm ĩ hơn nửa ngày cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Bọn họ bình thường thi thoảng cũng có theo dõi tiến độ tìm người, không ngờ tới người cần tìm lại gần như vậy, còn hư hư thực thực bị người mình ‘cướp’ về nhà.
Đáng ghét!
Trước đây còn lắc lư trước mặt bọn họ mấy lần mà bọn họ cũng không phát hiện ra.
– -Đẹp thật đấy, trước ống kính hay sau ống kính không khác biệt gì mấy, cứ như tự mang theo ánh sáng nhu hòa trên người vậy.
Có người nhìn chằm chằm cậu vài lần, có hơi xuất thần, lúc hồi thần lại liền cúi đầu uống một ngụm nước, cách một lúc mới dám ngẩng đầu lên.
Cuối cùng Tống Vân Hồi không chỉ trò chuyện cùng người đại diện dăm ba câu, còn chào hỏi với từng người bọn họ.
Những người khác giới thiệu tên của mình xong, cậu mới dần dần có ấn tượng.
Người chào hỏi cậu cuối cùng là một cô gái nhỏ, đeo mắt kính dày cộm, trông rất thẹn thùng, cô nhỏ giọng giới thiệu tên của mình.
“Anh nhớ em,” Tống Vân Hồi nói.
“Dạo trước Tần Thư từng nói em làm việc rất nghiêm túc rất có trách nhiệm, phản ứng cũng nhanh.”
Bình thường lúc Tần Thư tán gẫu cùng cậu thi thoảng sẽ kéo đến phương diện này, tuy không tính là thổi phồng, nhưng cũng là thái độ khẳng định.
Những người có mặt ở đây hầu như anh đều đã từng nhắc qua, cậu từng nghe qua nên cũng nhớ sương sương, vì thế nhận diện rất nhanh.
Cô bé trông thì nhỏ tuổi, trên thực tế vào nghề đã nhiều năm, nhưng thẹn thùng xấu hổ vẫn là thật.
Cô nghe vậy, bèn ngẩng đầu lên nhìn Tần Thư một cái, trong mắt mang theo vẻ khó mà tin nổi.
Những người khác cũng cảm thấy khó mà tin nổi, nhất là sau khi biết Tần Thư đã từng khen ngợi mình.
Vốn dĩ bọn họ làm việc ở đây chính là vì ít chuyện kèm đãi ngộ tốt, cũng không có bầu không khí kỳ quái thế này thế kia với các nghệ sĩ khác, bất kể là đối với nhóm hay là gì, vài năm ở chung cũng ở ra tình cảm.
Nhưng bọn họ cũng biết, Tần Thư thật sự lạnh nhạt trong ngoài như một.
Kết quả hôm nay đột nhiên biết được, người mà bọn họ cảm thấy lạnh nhạt trong ngoài như một sau khi về nhà cũng sẽ khen ngợi bọn họ trước mặt ‘bạn bè’.
Bọn họ……bọn họ thăng hoa rồi.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý.
Nhiều năm như vậy, quả là đáng giá.
Trong lòng mọi người tại đây đều xao động, ngay cả khi nhìn gương mặt không khác gì bình thường của Tần Thư thì tâm tình vẫn không giảm như cũ, thậm chí còn thấy hợp mắt hơn vài phần, không còn lạnh băng như trước nữa.
Dẫn dắt đề tài lại lần nữa quay trở về trên người Tần Thư, Tống Vân Hồi thành công lui thân, cậu chậm rì rì uống nước trái cây vẫn chưa uống xong của mình.
Tần Thư cúi đầu hỏi cậu: “Ăn tối no chưa?”
Tống Vân Hồi gật đầu: “Cũng tàm tạm rồi.”
Mấy trợ lý âm thầm ra hiệu cho nhau, người đại diện sáp vào giữa Tần Thư và Tống Vân Hồi, nỗ lực hòa vào hai người tán gẫu, không ai lạc lõng, trong phòng một mảnh náo nhiệt.
Đợi đến khi ba huynh đệ trái cây quay về, bầu không khí trong phòng vậy mà lại không phân cao thấp với bầu không khí giữa ba người bọn họ.
Thậm chí có người còn dùng ánh mắt thương hại kỳ quái nhìn hai huynh đệ trái cây tối cổ kia.
Ngoại trừ hai người kia, bọn họ đều biết Tần Thư đã khen ngợi bọn họ, chỉ có hai người này là cười đến không tim không phổi không cả não.
Tần Thư chắc chắn sẽ không chủ động nói, chỉ có thể dựa vào tin tức rò rỉ từ Tống Vân Hồi, cơ hội chỉ có một lần, về sau làm gì còn nữa.
Hai huynh đệ trái cây không đọc hiểu tin tức từ trong ánh mắt bọn họ, đảo mắt một vòng nhìn sang một bên khác, sau đó hai tiếng ‘đù má’ đồng đều vang lên.
Bàn tay cầm cốc nước trái cây của Tống Vân Hồi hơi khựng lại.
……Hai người này có thể xưng huynh gọi đệ với Trần Thần cũng không phải không có lý do.
Hai huynh đệ trái cây bị dọa cho trái cây trong tay cũng suýt chút nữa không cầm vững.
Tống Vân Hồi sao lại có mặt ở đây!?
Trong lòng kích động quá lớn, hai người mơ mơ màng màng chào hỏi, sau đó tìm về chỗ ngồi của mình.
Bọn họ được mọi người gỡ rối một hồi mới hiểu ra, sau khi hiểu ra bỗng nhìn về phía Tần Thư, trong mắt lộ ra thần sắc kính nể.
Ba huynh đệ trái cây ngồi thành một tụ, bên cạnh vị trí bên cạnh Tống Vân Hồi có đặt giá đựng rau, Trần Thần ngồi cách cậu một chỗ.
Đề tài ngày hôm nay của bọn họ nhất trí một cách kỳ lạ.
Trần Thần mới vừa kể cho cậu nghe lịch sử tỏ tình thất bại của mình, hai người khác cũng bắt đầu kể lịch sử yêu đương thất bại của mình thời đại học.
Chỉ có thể nói bát quái vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời.
Bọn họ kể lể một hồi, những người khác cũng bắt đầu gia nhập vào, khí thế ngất trời.
Một trong số huynh đệ trái cây đề cập đến đề tài đầu tiên cất giọng cảm thán đầy bi thương.
Anh ta nói thời của bọn họ không có ba cái app ghép đôi như thời đại Internet hiện giờ, khi đó thứ dùng nhiều nhất vẫn là thư.
Chính xác mà nói là thư tình.
Khi đó vất vả lắm mới thoát khỏi cấp ba lên đại học, mỗi người đều muốn có một tình yêu ngọt ngào, lúc đó một đám ông lớn trong ký túc xá thậm chí còn thức khuya cân nhắc xem nên viết thế nào mới có thể cho ra lò một bức thư tình tuyệt đỉnh mà không gượng gạo, vì lẽ đó có một dạo ‘nghề’ viết thư tình hộ trở nên vô cùng thịnh vượng.
Trần Thần hỏi: “Cho nên cậu cũng tìm *Tần Thư……xin lỗi lỡ lời, người viết thư tình hộ sao?”
(*) Tần Thư (秦书/qínshū/) với thư tình (情书/qíngshū/) đọc na ná nhau =))
Người kể chuyện xưa càng thêm bi thương:
“Không phải, tôi là cái đứa viết thư tình hộ đó.”
“Về sau không biết vì sao tỏ tình trên mạng trở thành xu hướng, tôi không thể kiếm tiền được nữa.”
Những người khác: “……”
Có người giải quyết dứt điểm: “Được rồi xin mời người tiếp theo.”
Tống Vân Hồi ngồi ở một bên vừa uống nước trái cây vừa nghe.
Vốn dĩ lúc nghe đến chuyện ‘thư’ cậu còn hơi hơi khẩn trương, sợ Tần Thư nhớ ra gì đó.
Nhưng nhìn thái độ của đối phương, hình như không nhớ thì phải.
Vậy thì tốt.
Cậu bây giờ chỉ hy vọng bản thân mau mau nhớ lại nội dung trong bức thư kia.
“Vậy anh Tần và anh Tống thì sao?”
Có người hỏi, “Hai người khi đó liệu có nhận thư tình đến mềm tay không nhỉ?”
Tần Thư khỏi phải nói, còn Tống Vân Hồi thì trước đây phong bình không tốt, nhưng khi chân chính tiếp xúc với đối phương lại phát hiện tính cách của đối phương tốt bất ngờ, an tĩnh uống nước trái cây của mình, thi thoảng làm động tác nhỏ với Tần Thư, chia sẻ cảm giác uống nước trái cây ngon ra sao, sẽ nghiêm túc lắng nghe mọi người trò chuyện, một người như vậy, chắc chắn khi xưa nhận được rất nhiều thư tình.
Có người treo lên người bên cạnh, ngưỡng mộ cảm khái, “Đây mới là thanh xuân.”
Tống Vân Hồi trầm mặc.
Nhận hay không nhận tạm thời không bàn tới, chủ yếu đã hư hư thực thực gửi đi một bức rồi.