“Cậu…Chủ nhiệp lớp tìm cậu nói gì thế?”
“Không có gì, chuyện thành tích thôi.” Thẩm Nhất Thành vừa nói vừa kéo tay Thời Hạ, ý bảo cô đi về phía phòng học đi.
Tim Thời Hạ co giật một chút, chớp mắt đã nhận định Vương Nhất Tiêu nói đúng mất rồi.
3 tiết trước giáo viên lên lớp đều trả bài thi cả, nhưng không hề trả bài của Thẩm Nhất Thành, tiết cuối cùng là của giáo viên chủ nhiệm.
Sắc mặt của chủ nhiệm lớp nghiêm trọng vô cùng, trực tiếp đọc thứ tự xếp hạng luôn, đứng thứ nhất, không phải Thẩm Nhất Thành.
Học sinh trong lớp mắt chữ O mồm chữ A luôn.
Top 10 cũng không có tên Thẩm Nhất Thành.
Xếp thứ 20 là Thời Hạ, Thời Hạ tiến bộ rất nhiều.
Còn Thẩm Nhất Thành xếp thứ 25.
Chủ nhiệm lớp đọc danh sách xong, cả lớp trầm lặng, mọi người không nhịn được quay đầu nhìn về phía Thẩm Nhất Thành, ai nấy đêu nghĩ mình nghe nhầm rồi cả.
Thẩm Nhất Thành vẫn bộ dáng lười biếng giống thường ngày, tựa lưng vào bàn, cụp mắt, lật sách giáo khoa trước mặt, cứ như chẳng có chuyện gì vậy.
Chủ nhiệm lớp thực ra cũng không muốn nói thêm gì về chuyện Thẩm Nhất Thành nữa, chỉ dặn mọi người hai tuần nữa thi cuối kỳ, mọi người nhớ ôn tập cho tốt.
Thời Hạ xem bài thi của cô, đề thi cũng chẳng phải khó lắm, nhiều câu toàn là những câu hay luyện cả, với trình độ của Thẩm Nhất Thành thì không thể giảm thành tích kinh hoàng thế được.
Thời Hạ với tay lấy bài thi của Thẩm Nhất Thành trên bàn anh, anh lại đưa tay ra đè bài thi xuống, “Sao thế?”
“Tớ xem một cái, có phải là cậu bỏ nhiều câu lắm không?” Thời Hạ chỉ nghĩ ra mỗi lí do đấy thôi.
Ai cũng có thể bị tụt lùi lúc học cả, nhưng không thể nào mà tụt một phát nghiêm trọng như thế trong một khoảng thời gian cực ngắn được, mấy cái bài này đối với Thẩm Nhất Thành mà nói thì có là gì đâu.
Thẩm Nhất Thành do dự hai giây, cuối cùng vẫn phải nâng tay lên để Thời Hạ lấy đề đi.
Quả nhiên như Thời Hạ nghĩ, phần lớn đề thi đều được bỏ trống hết.
“Dễ quá, lười phải làm.” Thẩm Nhất Thành giải thích.
Thời Hạ gật đầu, cười với anh, không nói thêm gì nữa.
Mấy kì thi trước đây cũng tầm thế này, đề cũng đơn giản với Thẩm Nhất Thành thôi, nhưng anh chưa bao giờ nói là “lười không muốn viết” cả.
Thẩm Nhất Thành cụp mắt suy nghĩ, không biểu cảm gì, nếu mà viết đáp án sai lên thì càng bị chú ý nhiều hơn, thà là để trống còn dễ giải thích hơn nhiều.
Thành tích lần này làm cho giáo viên chấn động hoàn toàn, anh ngồi trong văn phòng đơ cả nửa ngày nghe chủ nhiệm khối nói, đến buổi chiều thì bị giáo viên bộ môn thay phiên nhau tìm anh thuyết giảng.
Thẩm Nhất Thành vốn không hề đen mặt vì chuyện thành tích, cũng vì giáo viên thay phiên ra trận làm cho biến sắc hoàn toàn.
Thịnh Thác Lý nhìn thấy bài thi của Thẩm Nhất Thành xong, vô cùng tin tưởng không nghi ngờ gì nữa, “Anh Thành nhà tớ chỉ lười không muốn viết thôi, mấy giáo viên đấy đúng là lắm chuyện, đề biết làm là được rồi, đâu nhất thiết viết ra làm gì, đấy là giáo dục cực đoan!”
Thời Hạ nghĩ chuyện này cũng kết thúc nhanh thôi, không ngờ là do cô nghĩ đơn giản quá.
Tiết tự học tối, Thời Hạ bị chủ nhiệm khối gọi vào văn phòng.
“Em là Thời Hạ?” Chủ nhiệm khối phải quản lý cả khối 11, không thể biết hết toàn bộ học sinh được, gây ấn tượng sâu sắc nhất cho ông chỉ có một là học siêu giỏi con hai là nghịch siêu kinh thôi.
Thế nên cho dù Thời Hạ từng lên văn phòng viết kiểm điểm với Thẩm Nhất Thành một lần rồi nhưng ông vẫn không nhớ ra cô.
Thời Hạ gật đầu, cảm thấy có chút không hiểu lắm, có chuyện gì thì cũng phải là chủ nhiệm lớp tìm cô chứ, sao lại để chủ nhiệm khối tìm cô nói chuyện như này?
Chủ nhiệm khối ban đầu cũng nói sơ sơ chuyện học hành một tí, khen cô tiến bộ nhanh các kiểu, từ xếp thứ hơn 30 vượt lên thành 20, khen cô khoảng thời gian này hẳn nỗ lực vô cùng, đàng giá tuyên dương.
Thời Hạ cũng chẳng nghĩ chủ nhiệm khối đơn thuần tìm cô chỉ để khen cô học tốt tiến bộ được.
Quả nhiên, ông cũng không nói nhiều về vấn đề học hành lắm, nhanh chóng chuyển hướng ngay, “Thầy nhận được một tin báo nặc danh, bảo là em với Thẩm Nhất Thành yêu nhau, chuyện này có thật không?”
Tay Thời Hạ để bên người nắm chặt lại, thì ra là vậy!
Chủ nhiệm khối lấy tay đẩy kính mắt không chớp quan sát kĩ biểu cảm trên mặt Thời Hạ, tựa như muốn nhìn thấy gì đấy thông qua biểu cảm của cô vậy.
Nếu là Thời Hạ năm 18 tuổi, hẳn là sẽ kinh ngạc trong chớp mắt, hoặc là sợ hãi.
Thế nhưng Thời Hạ bây giờ đã lăn lộn ở chốn xa hoa trụy lạc quá nhiều năm rồi, đối với một giáo viên quanh năm ở trong trường thì không có chuyện gì khó cả.
Chủ nhiệm khối nhìn cả nửa ngày vẫn không thấy biểu cảm gì trên mặt Thời Hạ bị biến đổi cả, không khỏi nhíu mày, “Ở chỗ thầy…”
“Vâng, chủ nhiệm, quả thực em với Thẩm Nhất Thành đang yêu nhau.”
Câu “chỗ này của Thầy còn có chứng cứ nữa” của chủ nhiệm khối bị lời của Thời Hạ làm cho chẹt trong họng phải nuốt ngược vào trong.
Ông làm giáo viên hơn 20 năm, bắt yêu sớm cũng hơn 20 năm rồi, chưa bao giờ thấy ai như Thời Hạ cả.
Không phải là chưa có ai thừa nhận bao giờ, nhưng mà người không cần ông giáo giảng triết lý đời người, không cần ông mồi đường, thậm chí là không cần bị đe dọa luôn mà đã nhận, Thời Hạ chắc chắn là người đầu tiên.
Cô cứ thẳng thắn như thế, ông mới nói xong được một câu chưa kịp bổ sung gì thêm đã nhàn nhạt thừa nhận rồi, vẻ mặt còn bình tĩnh vô cùng nữa.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi đấy, Thời Hạ cũng đã nghĩ đến việc nói dối liều chết không nhận rồi.
Nhưng với cái tính của Thẩm Nhất Thành, nếu chủ nhiệm khối mà hỏi anh cũng câu đấy thì chắc anh cũng sẽ không chần chừ gì mà trả lời “đúng thế” cho xem.
Nếu câu trả lời của cô mà trái ngược với câu của anh.
Thì Thẩm Nhất Thành hẳn sẽ thất vọng lắm.