Trên đường đi, Vương Ân không chịu im lặng mà liên tục nhận lỗi:
“Tiêu Linh, cô đừng giận tôi được không? Tôi thật sự không biết cô mang thai.”
Sắc mặt của Tiêu Linh tối sầm lại:
“Câm miệng!”
Người của Hoắc Tư Thần vẫn đang ở trong xe, nếu cậu ta nói mọi chuyện ra, khiến Hoắc Tư Thần biết được thì cô có chết cũng không rửa được nỗi nhục này!
Vương Ân nhận tiền của Hàn Tuyết đến phá rối, sao có thể vì một câu của Tiêu Linh mà dừng lại? Cậu ta cúi đầu, ra vẻ thất vọng với bản thân:
“Tôi thật sự là một thằng đàn ông tồi, nếu đêm đó tôi kiềm chế thì cô sẽ không hiểu nhầm cái thai…”
“Tôi bảo cậu câm miệng!” Tiêu Linh gắt lên, thở hổn hển trừng mắt nhìn cậu ta.
Thấy tình hình căng thẳng, Tiêu Ánh Vân giả vờ khuyên: “Em đừng nên như vậy, dù sao Vương Ân cũng muốn chịu trách nhiệm với em thôi mà.”
“Hai người nếu còn nói nữa thì cút xuống xe!” Tiêu Linh gằn giọng, cô thậm chí nghi ngờ bọn họ hợp lại hãm hại cô! Nhưng họ nói có chứng cứ, cô thật muốn nhìn xem sao. Ít nhất, cô phải cho bản thân mình và Hoắc Tư Thần một câu trả lời rõ ràng.
Chỉ vài câu nói đơn giản ấy cũng khiến hai tên vệ sĩ mặt mày nghiêm trọng hơn, họ là người thân cận của Hoắc Tư Thần, vào sinh ra tử vì anh, cho nên chuyện họ biết được cũng nhiều lắm. Trong đó bao gồm Tiêu Linh mang thai đứa trẻ của Hoắc gia, nhưng họ vừa nghe được cái gì?
Hai người ngồi ở ghế trước đưa mắt nhìn nhau, lẳng lặng ra hiệu cho nhau rồi gật đầu một cái. Xe dừng lại trước quán bar The Night, Tiêu Linh là người đầu tiên xuống xe, sau đó Tiêu Ánh Vân và Vương Ân cũng đi theo ra.
Nhìn quán bar này, Tiêu Linh chợt nhớ đến đêm mình cùng vài người quen ghé qua. Khi đó cô chỉ muốn đến cho biết tại sao nó lại nổi tiếng đến vậy, thử một lần, nào ngờ gặp phải chuyện khiến cuộc sống của cô bị lật tung lên.
Chân cô như bị đóng đinh dưới đất, mãi cho đến khi Tiêu Ánh Vân bảo cô đi vào, cô mới chậm rãi cất bước. Để có thể bước ra một này bước ra, Tiêu Linh đã dùng hết dũng khí mình tích góp được bao năm qua. Nặng, cảm giác ngực thật nặng, giống như treo thêm từng quả tạ một, ngày càng nặng. Cô đi có chút không vững, khiến hai vị vệ sĩ đi theo xa xa suýt thì nhào lên, may mà Vương Ân ở bên cạnh đưa tay đỡ cô.
Tiêu Linh mới chạm đến da thịt của Vương Ân thì như bị điện giật mà rụt về, nói:
“Đừng chạm vào tôi!”
Cô bây giờ đang cảm thấy rất khó chịu, không thể kiểm soát nổi tâm tình của bản thân.
Giống như đã nhận được tin từ trước, quản lý vốn ít xuất hiện của The Night thậm chí còn ra đón họ. Mí mắt Tiêu Linh giần giật, không biết là vì lý do gì nữa, cô có cảm giác mình sắp phải một mình đối mặt với bão giông.
Hai vị vệ sĩ giữ một khoảng cách nhất định, nhưng vẫn luôn chú ý quan sát Tiêu Linh.
Ba người vào trong gặp quản lý, ngồi xuống một cái bàn vuông, hiện tại chưa phải thời gian hoạt động nên rất vắng vẻ, cũng chỉ có vài người phục vụ đang dọn dẹp để chuẩn bị. Quản lý cười chào hỏi:
“Tôi đã nhận được tin nhắn hẹn gặp từ cậu Vương Ân đây rồi, chúng tôi rất hân hạnh hỗ trợ cho khách hàng của mình. Không biết mọi người có vướng mắc gì với The Night?”
Tiêu Linh không muốn phí thời gian nên hỏi thẳng:
“Không biết tôi có thể xem camera để xác minh một chuyện được không?”
“Camera của chúng tôi thật ra không thể để người khác tùy tiện xem, vì vấn đề bảo mật thông tin khách hàng, mong cô thông cảm.” Quản lý khéo léo từ chối.
Nói vậy thì họ muốn chứng minh thế nào? Tiêu Linh nhíu mày nhìn về phía Vương Ân.