Không sai, gã chính là người vô tội bị Khương Dực đá một cước ngày đó.
Chúc Vi Tinh liền theo đó xem các băng ghi hình trong đại sảnh và các góc khác, phát hiện trước và sau khi cậu ra vào tòa nhà dương cầm, nam sinh kia đều xuất hiện chớp lóe trong ống kính. Thông qua sự giúp đỡ của trợ lí đã kiểm chứng được, người này vừa vặn làm thêm tại phòng đàn, có cách mò tới tấm thẻ phòng còn lại.
Trước sau mấy giờ thu thập, Chúc Vi Tinh không thể không khoanh gã vào vị trí kẻ tình nghi.
Định vị được mục tiêu cụ thể, việc kiểm tra thông tin của gã trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Mã Khánh, nam, lớp 2 âm nhạc, năm hai đại học, làm thêm ở phòng đàn vào thứ Ba, Tư, Sáu mỗi tuần. Ngày phòng đàn 1306 bị phá hoại chính là lúc gã ta đang làm việc.
Chúc Vi Tinh không có thói quen đào sâu chuyện riêng tư của người khác ở sau lưng, cậu chỉ cần những thông tin cơ bản này là đủ. Nhưng Tân Mạn Mạn lại nói cho cậu biết, cô tìm thấy tài khoản xã hội của Mã Khánh và phát hiện gã cũng có trong nhóm ẩn danh nơi đăng video ác ý kia, không loại trừ khả năng chuyện của Tôn tổng ngày nọ cũng chính là người này ra tay.
“Ở đâu cũng có gã, không thể nào là trùng hợp được, xem ra đã sớm có mưu đồ. Gã có thâm cừu đại hận gì mà đi hại cậu khắp nơi vậy chứ?” Tân Mạn Mạn cảm thấy ghê sợ vô cùng.
Chúc Vi Tinh cũng muốn biết. Sự cố ở phòng đàn, sự cố video đều có khả năng liên quan đến người này, rồi cả sự kiện theo dõi rình rập kia, thậm chí Chúc Tịnh Tịnh lúc trước cảm thấy tính mạng bị uy hiếp, có phải cũng có liên quan đến gã không?
Chúc Vi Tinh quyết định tự mình hỏi thẳng mặt gã ta. Cân nhắc đến việc đối phương hành động lén lút, có thể sẽ tỏ thái độ phủ nhận và giả ngu, chính cậu cũng chỉ là suy đoán chủ quan, trong tay không có chứng cứ mấu chốt, tìm thầy cô hỗ trợ cũng chưa chắc có kết quả. Sau một phen suy nghĩ, Chúc Vi Tinh đã chọn đường vòng để dụ gã ra.
Biết khoa âm nhạc gần đây có một bài kiểm tra thanh nhạc nhỏ, nên sinh viên trong ngành đều đang tìm ‘bạn đồng hành thép’ khắp nơi trong topic của diễn đàn, Chúc Vi Tinh mượn tài khoản bỏ không của Tân Mạn Mạn tên là [Mèo có thể cứu vớt nhân loại], dùng lí do bản thân là sinh viên hệ dương cầm cần BGM đệm đàn của Mã Khánh mà thêm bạn tốt với gã.
‘Bạn đồng hành thép’ là một phong tục phổ biến của khoa âm nhạc ở học viện, nhạc phổ và nhạc cụ đều không thể tách rời, dù có lên sân khấu phát ngốc thì cũng cần BGM đệm đàn mới có tư cách được. Đặc biệt là tháng thi cử, bỏ tiền ra hẹn trước cũng chưa chắc có thể thương lượng. Có người chủ động tới cửa thế này, mặc dù tạm thời không cần đến thì nhiều sinh viên cũng sẽ lưu lại dự phòng để sau này sử dụng, sẽ không dễ dàng từ chối.
Quả nhiên, [Mèo] được thả ra để câu cá.
Vòng bạn bè của [Mèo] đã được trang trí theo phong cách hoạt bát đáng yêu từ trước, cứ ba ngày một lần sẽ đăng mấy bức ảnh chụp tự sướng mờ ảo trong phòng đàn hoặc chia sẻ hỗ trợ đệm nhạc với bạn v.v, với biểu cảm dễ thương cùng văn phong hồn nhiên, hình tượng một học bá đa diện hiện ra đến là đứng đắn không khiến người ta nghi ngờ gì.
Mã Khánh thì không, tài khoản xã hội của gã cũng cho người ta cảm giác giống như con người gã, âm trầm u ám, đôi lúc còn lộ ra chút lạnh lẽo quái dị. Tên tài khoản là một loại kí tự lộn xộn nào đó mà Chúc Vi Tinh không hiểu nổi, ảnh đại diện thì đen kịt một màu, bài đăng lên vòng bạn bè nếu không phải là phàn nàn đủ thứ chuyện nhỏ nhặt thì chính là chia sẻ màn đỏ sân khấu khắp nơi, tựa như bản thân gã là một kẻ ngoài cuộc đứng xem trong vô vọng vậy. Mọi thứ cho Chúc Vi Tinh cảm giác người này hoặc là bản thân vốn mang mệnh xui xẻo, hoặc là tinh thần luôn ở trạng thái cực kì áp lực, cho rằng số phận bất công, cuộc đời không suôn sẻ.
Chúc Vi Tinh quan sát đối phương nửa tháng, kẻ rình rập cũng theo dõi cậu nửa tháng. Dựa vào những điểm tương đồng giữa hai bên mà phán đoán, cậu gần như xác định Mã Khánh chính là kẻ rình rập kia. Nghị lực của gã không thấp chút nào, lâu như vậy cũng không bỏ cuộc, trước sau đối với cậu luôn thù hận sâu đậm.
Rốt cuộc là tại sao?
Chúc Vi Tinh cảm thấy đã đến lúc phải có lời giải đáp rồi.
Sau khi đánh giá tình hình, cậu đã dùng [Mèo] gửi lời mời cho Mã Khánh, lí do là chuyên ngành âm nhạc mà gã học, muốn mượn ghi chép trong lớp lí thuyết của gã dùng một chút, hệ dương cầm không giảng chi tiết như vậy, cậu có thể trao đổi ngang giá.
Biết đối phương thiếu hụt về mảng tài chính, nếu không sẽ không phải làm thêm như vậy, Chúc Vi Tinh ra giá rất hấp dẫn, đây cũng là việc bình thường đối với phần lớn sinh viên có điều kiện gia đình khá giả ở học viện Nghệ thuật này.
May mắn, cá đã cắn câu, thế là ta có tình huống lúc bấy giờ đây.
Bị cáo buộc là chủ mưu trong vụ việc ở phòng đàn, Mã Khánh không phản bác mà ngược lại còn cao giọng, tỏ vẻ giận dữ hơn cả Chúc Vi Tinh.
“Cậu tìm được tôi rồi thì thế nào? Đánh tôi sao? Tự đánh hay tìm người đánh tôi? Chẳng phải đó là thói quen của mấy người sao, tưởng tôi sợ chắc?”
Trong mắt gã hiện lên một tia hận thù không thể kiềm chế, sâu đậm đến mức Chúc Vi Tinh không thể nào hiểu nổi, cậu bỗng nhiên nhớ ra, trên diễn đàn có nhắc tới việc cậu và một người bạn nhà giàu mới nổi từng bắt nạt bạn học, chẳng lẽ gã chính là nạn nhân?
“Tôi từng tìm người đánh cậu sao? Cho nên cậu mới theo dõi tôi? Hãm hại tôi? Trả thù tôi?”
“Từng đánh? Mày cho rằng có thể tóm gọn mọi thứ chỉ bằng hai chữ này sao?” Nam sinh căm tức trừng cậu, “Việc bọn mày làm chết cũng không hết tội! Tao chỉ làm mày xấu mặt đã là tốt lắm rồi!”
Không sai, không biết là do bản tính gã vốn thiện lương hay là trời sinh nhút nhát, vào phòng đàn trắng trợn phá hoại vậy mà chỉ chọn những thứ đồ bình thường, không ra tay với nhạc cụ có giá trị. Đăng video Tôn tổng lên mạng cũng chỉ đăng trong nhóm riêng ẩn danh, cũng không chỉ rõ tên họ cậu. Theo dõi cậu thì chỉ âm thầm theo đuôi, không đụng chạm gây thương tổn, những lúc đi quá gần nhận ra có nguy cơ bị phát hiện, Chúc Vi Tinh còn chưa kịp nhìn lại, gã đã chạy mất dạng.
Sốt ruột muốn trả thù, thủ đoạn bỉ ổi, thế nhưng không hung ác đến cùng, lại còn do dự thiếu quyết đoán.
Chúc Vi Tinh thở dài.
“Cậu theo dõi tôi lâu như vậy, lẽ ra phải biết tôi bị ngã lầu mất trí nhớ rồi chứ. Mọi việc trong quá khứ, dù tốt xấu thật giả gì thì xin lỗi, tôi đều không nhớ rõ. Vậy nên tôi không thể phản hồi về những gì cậu đã nói hay làm, nếu cậu có thể kể rõ ngọn nguồn, tôi sẵn lòng lắng nghe. Thực sự là tôi sai, tôi đang cố gắng sửa đổi và chuộc tội, đây cũng là điều tôi muốn hỏi cậu. Ngược lại, cậu vu oan cho tôi thì cần phải xin lỗi tôi, bao gồm cả việc theo dõi thái quá của cậu.”
Nam sinh đương nhiên biết chuyện Chúc Vi Tinh bị ngã lầu, nhưng điều đó càng khiến gã cảm thấy uất nghẹn không cam lòng hơn.
“Một câu không nhớ rõ là có thể xem như chưa có gì xảy ra mà bày vẻ ngây thơ cây ngay không sợ chết đứng hay sao? Đồ cặn bã bọn mày, đồ tồi…” Gã không vì sự thẳng thắn của cậu mà giảm bớt căng thẳng, trái lại càng thêm kích động, không ngừng buông lời nhục mạ.
Chúc Vi Tinh bình tĩnh lắng nghe, chờ đối phương mắng mỏi miệng rồi mới nói: “Cậu vẫn luôn nói ‘bọn mày’, trừ tôi ra thì còn ai nữa?”
Cậu thử đoán: “Phó Uy?”
Nhìn vẻ mặt thay đổi đột ngột của đối phương, hẳn cậu đã đoán đúng.
“Đúng… Đúng vậy, chính là đồ cặn bã kia! Phó Uy cái tên rác rưởi này! Hồi cấp ba thì tùy tiện đánh chửi tao, tao vẫn luôn nhẫn nhịn, cho rằng thi lên đại học là có thể giải thoát, không ngờ lại vào học chung một trường đại học với hắn ta! Tại sao! Tại sao lại tàn nhẫn với tao như vậy! Hiện thực tàn nhẫn như vậy đó. Hắn nhằm vào tao khắp nơi, xa lánh tao, ác mộng quay lại.”
Mã Khánh không chỉ dùng lời lẽ để trút giận, gã còn nắm chặt hai tay bắt đầu kể đến quá khứ, trừng mắt về phía Chúc Vi Tinh, đôi mắt oán hận đến đỏ au.
“Còn thằng chó đẻ mày nữa, mỗi lần dằn vặt người khác đều không xuất hiện, nhưng luôn giở trò ở sau lưng! Mày tưởng tao không biết sao, Phó Uy nói rồi, mấy ý nghĩ xấu xa đó đều là của mày bày ra, mày và hắn là đồng lõa với nhau! Đừng tưởng mình không liên quan!”
Chúc Vi Tinh nghe thế chau mày, lí trí cậu không muốn tin chính mình từng làm những việc xấu xa như vậy, nhưng vì cách làm người của Chúc Tịnh Tịnh trong quá khứ, cậu cũng không dám bảo đảm được gì. Có thể lớn lối cay nghiệt với người nhà bạn bè như vậy thì nói chi đến những người xung quanh.
“Tao đã tận lực tránh đi rồi, thế mà bọn mày rốt cục… rốt cục còn muốn lấy mạng của tao!” Giọng Mã Khánh run rẩy.
“Chúng tôi… đã đe dọa tính mạng của cậu sao?” Vẻ mặt bình tĩnh của Chúc Vi Tinh khẽ nứt ra, không thể tin nổi.
“Còn không phải sao! Nếu không thì sao tao có thể bị ép phát điên lên được? Làm sao sẽ bị giam trong bệnh viện đến hai tháng trước mới được tự do?! Bác sĩ muốn tao tháo gỡ khúc mắc, nhưng tao không thể làm được. Bọn mày một lần hai lần chỉnh tao thì thôi, vậy mà còn từ cấp ba đuổi tới cả đại học! Làm sao tao có thể tháo gỡ hả? Chỉ khi tất cả bọn mày đều nhận lấy báo ứng thì khúc mắc của tao mới có thể biến mất!” Nam sinh kích động khua tay múa chân, đôi ngươi đỏ ngầu.
Chúc Vi Tinh vốn đã tin gã đến chín phần mười, nhưng vì biểu đạt ngày càng lộn xộn của gã mà có chút do dự.
Sắc trời đã tối hẳn, gió rít chuyển từ thể khí sang thể lỏng, lá rụng hai bên đường quét qua như từng đợt sóng biển chìm nổi, những hạt mưa to nặng lại như từ thể lỏng hóa thành thể rắn, biến thành những viên đá đổ ập xuống đầu người đi đường giữa cát bụi cuộn lên mịt mù.
Vạt áo của gã trai rung lên, tóc tai ướt đẫm trong mưa, từng sợi từng sợi tích nước dán sát vào da đầu giống như cỏ dại đã chết khô.
“Đêm đó, trời cũng tối như vậy…”
Mã Khánh thở nặng nhọc nói, mỗi một tiếng thốt ra đều ngập tràn phẫn nộ.
“Phó Uy ném chiếc điện thoại tao mới mua từ lầu cao nhất xuống bệ cửa sổ lầu dưới, kêu tao muốn lấy lại thì phải bò đi nhặt. Tao rất sợ, tao muốn bỏ chạy, nhưng không thể trốn thoát. Phó Uy trông thấp bé như vậy, nhưng sức lực lại mạnh bạo, trước đến giờ tao đều không đánh lại hắn. Tao muốn về nhà, tao không còn cách nào hết… Chỉ có thể bò ra ngoài sau khi bị chúng đánh chửi. Ở đó rất cao, cách mặt đất ít nhất cũng mười tầng, lại không có lan can, gió lớn như vậy, tao run rẩy bò ra, vừa run vừa bò… Rốt cục đến khi tao lấy lại được điện thoại, bọn chúng đã đi hết sạch, để tao một mình ở đó.”
Mã Khánh nói năng hàm hồ, còn mang tiếng nấc nghẹn, khiến người nghe cảm thấy phẫn uất vô cùng. Nếu lời gã nói là thật, Chúc Vi Tinh cảm thấy Phó Uy và mình thật sự đáng chết, người như thế không nên bị Mã Khánh trả thù mà phải bị ngồi tù mới đúng! Nhưng một giây sau, Mã Khánh lại đột ngột cười lên, cái cười giữa ánh đèn xám tối bị cắt thành nửa sợ hãi nửa kiêu ngạo, trông vô cùng quái dị.
“Bọn chúng bỏ tao lại trấn nhỏ Hồng Quang! Ở đó không có xe cũng không có người, ở đó rất tối, nhưng bên trong lại rất đỏ. Toàn bộ thị trấn… Đều là màu đỏ, màu của máu. Tao ở trong biển đỏ đó đi thật lâu, tao đã tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng không! Tao nhìn thấy hừng đông, tao thoát ra biển đỏ đó! Tao không phải ngã từ tầng mười xuống mà biến thành quỷ!”
Gã bỗng nhiên ghé sát vào Chúc Vi Tinh, con ngươi mở to mà hét lên.
“Tao không giống Phó Uy, tao còn sống! Tao không có chết ở trấn Hồng Quang, tao ra được, tao không giống cái loại chết thành cô hồn dã quỷ ở thành hoang như hắn!”
Chúc Vi Tinh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình trong đôi con ngươi đen đặc sục sôi tức giận kia, cậu không dám tin tưởng: “Cậu… Cậu nói cái gì?”
– ————————-
***Dẻ: Như tiêu đề, mình cũng còn sống nè!