Liễu Ngộ nhặt bản vẽ lên xong, hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh giường nhìn bản vẽ bày trên giường, từ bản được đánh số một nhìn xuống.
Phật tử được coi là chưởng giáo Vô Định Tông tương lai mà bồi dưỡng như hắn, trên cơ bản phương diện gì cũng sẽ biết đến một ít, chỉ là tập trung chủ yếu vào sở trường chuyên môn của mình, sẽ không tốn sức trên các phương diện khác. Vậy nên đối với trận pháp, Liễu Ngộ cũng có hiểu biết nhất định, hắn có thể xem hiểu được mấy tấm bản vẽ đầu tiên, nhưng càng về sau, hắn xem liền có chút chật vật.
Xem đến bản vẽ thứ mười, Liễu Ngộ nhịn không được quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Hành Ngọc.
Mái tóc dài của nàng dùng một sợi dây màu lam buộc lại, khẽ cúi đầu chăm chú lật xem thư tịch trận pháp, tay còn lại thì viết vẽ trên không trung, hoàn toàn đắm chìm trong việc nghiên cứu.
Liễu Ngộ nhẹ nhàng đặt bản vẽ trong tay xuống, đến bên cạnh bàn pha cho nàng ấm trà.
Chờ nước trà ngâm xong, hắn yên lặng rời khỏi sương phòng, để lại toàn bộ không gian yên tĩnh cho nàng.
–
Lại ba ngày nữa trôi qua.
Sáng sớm, Liễu Hạc cầm một tấm bùa truyền tấn tới tìm Liễu Ngộ.
“Sư huynh, bên phía tông môn đã truyền tấn thúc giục ngươi và ta, mời chúng ta mau chóng từ Hoài Thành xuất phát trở về tông môn, theo tông môn khởi hành tới Kiếm tông.”
Lúc nói chuyện, Liễu Hạc không ngừng thò đầu về phía sương phòng của Hành Ngọc.
Hắn dĩ nhiên biết trong khoảng thời gian này Hành Ngọc vẫn luôn nghiên cứu chế tạo trận pháp kiểu mới.
Liễu Ngộ tiếp nhận phù truyền tấn.
Hắn cúi đầu nhìn lướt qua, gật đầu nói: “Ngươi hồi âm cho tông môn, nói rằng chậm nhất năm ngày sau chúng ta sẽ khởi hành.”
Có câu trả lời chắc chắn, Liễu Hạc chắp hai tay lại hành lễ, lui xuống trước.
Đợi Liễu Hạc rời đi, Liễu Ngộ quay đầu lại nhìn sương phòng đang đóng chặt cửa của Hành Ngọc, tay cầm trúc trượng mặc thanh sam đi xuống núi.
Một khắc sau, trên tay hắn cầm một túi hạt dẻ vừa mới ra lò còn nóng hổi, đi tới trước cửa phòng Hành Ngọc, giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa ——
Cửa sương phòng được người bên trong đẩy ra trước một bước.
Hành Ngọc vấn tóc lên cao nhìn thấy Liễu Ngộ, ánh mắt chuyển xuống lòng bàn tay hắn, khóe môi nhất thời nhếch lên.
Nàng đưa tay lấy ra một hạt dẻ rồi lột vỏ: “Sao huynh biết ta muốn ăn hạt dẻ.”
“Lạc chủ thích là tốt rồi.” Liễu Ngộ lấy ra khỏi túi một nắm, chậm rãi giúp nàng lột vỏ.
Lột vỏ xong, lần lượt đưa đến lòng bàn tay nàng.
Hành Ngọc ăn mấy hạt cho đỡ thèm, lúc này mới lui sang bên cạnh hai bước: “Cho huynh xem đồ vật này.”
Đại khái Liễu Ngộ đã đoán được đó là cái gì rồi.
Hắn đi vào trong phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy rất nhiều trận đồ bỏ đi trên trận bàn.
Trận bàn lấy hình thức nghịch bát quái để bày trận, mặt trên khảm nạm Kim thạch, Hạc thạch đã được mài giũa xong, còn có một ít vật liệu phụ trợ, cuối cùng dùng xà thảo sau khi hòa tan thành linh dịch để vẽ mạch trận.
Cúi người nhặt trận bàn lên, Liễu Ngộ nghiêm túc đánh giá.
Hành Ngọc giải thích: “So với trận đồ thì trận bàn dễ dàng hơn, chỉ cần là người có chút nghiên cứu về trận pháp, thông qua nghiên cứu trận bàn, là có thể bày trận được.”
“Đến lúc đó đem trận pháp khắc trên một loại trang sức như vòng tay hay vòng cổ, là có thể làm thành pháp bảo phòng ngự. Ta đã tăng thêm phương thức tự hủy trên trận pháp, về sau nếu có người muốn cưỡng ép kiểm tra trận pháp, pháp bảo cũng sẽ trực tiếp tự hủy. Điều này có thể hạn chế tối đa việc trận pháp truyền ra bên ngoài.”
Tất nhiên, đây chỉ là nàng phòng ngừa vạn nhất.
Kim thạch cùng Hạc thạch đều là khoáng thạch đặc trưng của Hoài Thành, nên cho dù trận pháp có bị truyền ra ngoài, nếu không có nguyên liệu thì cũng chỉ là bỏ không.
“Đã thử qua hiệu quả của trận pháp chưa?”
“Có thể ngăn cản một kích mạnh nhất của Luyện Khí đỉnh phong, có điều đây là trận pháp tiêu hao nên nhiều lắm thì chỉ có thể ngăn cản ba lần công kích.”
Lấy trình độ về trận pháp hiện tại của nàng, tạm thời chỉ có thể làm ra trận pháp tiêu hao.
Chờ sau này nàng lại trở về Hoài Thành, hẳn là có thể đem tính tiêu hao của trận pháp đổi thành trận pháp vĩnh viễn.
“Như vậy là đủ rồi, Hoài Thành nhiều phàm nhân, trận pháp quá mức cường đại có đôi khi cũng không phải chuyện tốt.” Liễu Ngộ nói.
Thương Lan đại lục nói chung là yên bình nhưng chuyện giết người cướp của, diệt môn đoạt bảo cũng không phải chưa từng xuất hiện.
Sau này có trận pháp này rồi, Hoài Thành có thể khai thác Kim thạch, Hạc thạch.
Khai thác quặng chắc chắn đòi hỏi khá nhiều lao công, điều này có thể cung cấp cơ hội việc làm cho người dân Hoài Thành. Ngoài ra, nhu cầu về Xà Thảo cũng sẽ tăng lên đáng kể.
Nếu mà loại pháp bảo phòng ngự này thật sự dễ sử dụng, nhất định sẽ có rất nhiều thương nhân, tu sĩ đích thân đến Hoài Thành mua pháp bảo, có người tới Hoài Thành tự nhiên có thể kéo theo một loạt các sản nghiệp khác phát triển.
Theo thời gian trôi qua, người dân Hoài Thành sẽ sống ngày càng tốt hơn.
Sau khi Liễu Ngộ nghiên cứu đủ trận bàn, buông trận bàn xuống.
Hắn giương mắt nhìn Hành Ngọc, phát hiện trên mặt nàng mang theo thần sắc mệt mỏi không che giấu được.
Liễu Ngộ ôn nhu nói: “Lạc chủ đã chịu đựng nhiều ngày, trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Những thứ còn lại cứ giao cho bần tăng giải quyết.”
Hành Ngọc đích thực là rất mệt mỏi.
Nghiên cứu trận pháp rất hao phí tinh lực, bày trận pháp cũng tiêu hao tinh lực. Chính bởi vì cảnh giới của nàng cao hơn rất nhiều so với Luyện Khí kỳ, nên mới đủ linh lực để chống đỡ.
“Vậy chuyện tiếp theo giao lại cho huynh.” Liễu Ngộ gật đầu.
Hắn nhìn một vòng chung quanh, chỉ vào chiếc ghế tựa ở góc: “Ngồi đó nghỉ ngơi đi, chờ ta một lát.”
Hành Ngọc không rõ vì sao, đi qua ngồi xuống.
Nhìn Hành Ngọc ngồi xuống, Liễu Ngộ đến bên giường, thu gọn những trận đồ rải rác trên đó lại một chỗ. Cất kỹ trận đồ trên giường xong, hắn mới vẫy tay với Hành Ngọc.
Hành Ngọc đi đến cạnh giường ngồi xuống, dựa gối nửa nằm, lẳng lặng nhìn hắn thu thập trận đồ bày la liệt trên bàn, trên sàn nhà.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Ngộ thu dọn lại xong xuôi. Hắn đứng thẳng dậy, dùng mực đè giấy không cho chúng bay loạn, lại đi đến bên lò hương thắp hương an thần, đem khối hương đang cháy ném vào trong lư hương, nhìn sương khói tản mát ra mùi thơm lượn lờ bay lên.
Làm ổn thỏa mọi chuyện, hắn xoay người lại, vừa lúc đụng trúng tầm mắt Hành Ngọc.
‘Ngủ đi.’ Thanh âm Liễu Ngộ ôn hòa.
–
Khi Hành Ngọc tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau rồi.
Rửa mặt chải đầu xong, nàng ra ngoài, cảm thụ xem khí tức Liễu Ngộ ở đâu. Sau khi tập trung vào một hướng nào đó, nàng đi dọc theo con đường mòn vào sâu trong rừng trúc, rất nhanh đã nhìn thấy người mình muốn tìm.
Bước chân nàng nhẹ nhàng, nhảy qua những đầu măng mọc lên, tới bên cạnh Liễu Ngọ rồi khoanh chân ngồi xuống.
Thân thể ngả về phía sau, dựa vào khóm trúc nghe Liễu Ngộ tụng kinh —— nghe một hồi, Hành Ngọc không thể không cảm khái: Quả nhiên, tiếng tụng kinh vẫn thôi miên ru ngủ người ta trước sau như một.
Khi Hành Ngọc nghe đến mức buồn ngủ, Liễu Ngộ yên lặng khép kinh thư lại, đã làm xong bài học buổi sáng hôm nay.
Hành Ngọc giơ tay dụi dụi mắt: “Huynh căn thời gian thật vừa vặn.”
“Hả?”
“Đúng ngay lúc ta sắp ngủ thì huynh tụng kinh xong.”
Liễu Ngộ ngẩn ra: “Vậy bây giờ Lạc chủ còn muốn ngủ nữa không?”
Lại làm bộ lật xem kinh thư.
Hành Ngọc vội vàng xua tay: “Cái này thì không cần, chúng ta đến nói chút chuyện chính sự trước đi. Trận pháp quảng bá thế nào rồi?”
“Hôm qua bần tăng đi tìm Vô Nhạc Phương Trượng, cùng phương trượng đến gặp thành chủ Hoài Thành. Trùng hợp bản thân thành chủ cũng có nghiên cứu về trận pháp, hắn xem xong đã quyết định tổ chức nhân thủ đi khai thác Kim thạch và Hạc thạch.”
Dừng một chút, Liễu Ngộ bổ sung: “Ta đã đem tên của ngươi nói cho thành chủ, sau này khi trận pháp lưu truyền ra, dân chúng Hoài Thành cũng sẽ cảm niệm công lao và thành tích của Lạc chủ.”
Hắn biết nàng không phải là một người hư danh, nhưng điều này có thể mang lại cho nàng giá trị ngưỡng mộ.
Hành Ngọc nhướng mày, hai tay gối sau đầu, cảm thấy ở chung với người như Liễu Ngộ thật sự là quá vui vẻ quá thoải mái.
Cái gì nàng cũng không nói, hắn đã lo liệu cho nàng ở khắp nơi rồi.
“Trong khoảng thời gian ngắn, trận pháp rất khó để mở rộng ra, vậy khi nào thì chúng ta khởi hành trở về Vô Định Tông.” Hành Ngọc hỏi.
“Lạc chủ muốn tham quan Vô Định Tông sao?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Nếu ngươi lo lắng ở trong Vô Định Tông không được tự nhiên, chúng ta sẽ ở lại Hoài Thành thêm vài ngày, đến lúc đó trở lại Vô Định Tông sẽ trực tiếp xuất phát chạy tới Kiếm Tông. Còn nếu người muốn đến thăm Vô Định Tông, chúng ta sẽ khởi hành rời khỏi đây vào ngày mai.”
Hành Ngọc cười nói: “Ta rất hứng thú đến đó.”
“Vậy ngày mai chúng ta liền đi.”
Liễu Ngộ thu hồi kinh thư trong tay vào trong nhẫn trữ vật.
Hắn từ trên mặt đất đứng dậy, vươn tay phải đến trước mặt Hành Ngọc, kéo nàng đứng lên. Chờ nàng đứng vững thân thể, hắn mới tự nhiên buông tay ra.
Hai người đi dọc theo một con đường khác tới Đại Hùng Bảo Điện.
Xa xa khi tới gần Đại Hùng Bảo Điện, Hành Ngọc liền chú ý tới dân chúng đến dâng hương so với lúc nàng mới tới nhiều hơn không ít.
Đó là một dấu hiệu tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hành Ngọc, Liễu Ngộ, Liễu Niệm, còn có Liễu Hạc, bốn người rời khỏi Hàn Sơn Tự, ngồi thảm bay tới Vô Định Tông.
Lúc bọn họ rời khỏi Hàn Sơn Tự, Vô Nhạc Phương Trượng dẫn theo một đám tiểu tăng đến tiễn đưa.
Sau khi Vô Nhạc Phương Trượng chào hỏi với Liễu Ngộ, ánh mắt rơi xuống trên người Hành Ngọc. Hai tay hắn chắp lại mặt mày từ bi: “Khoảng thời gian qua đã phiền toái Lạc đạo hữu và Phật tử rồi.”
Ở phía sau hắn, đám tiểu tăng cũng nhao nhao chắp hai tay lại, khẽ khom lưng biểu thị lòng cảm kích của mình.
Hành Ngọc bấm quyết đáp lễ: “Phương trượng không cần phải như vậy.”
Vô Nhạc phương trượng nói: “Điều này là nên làm.”
Sau khi Vô Nhạc Phương Trượng nói xong câu đó, Hành Ngọc cảm giác được có thứ gì đó tản ra hơi nóng trong nhẫn trữ vật —— đó là ngọc bài thân phận tông môn của nàng.
Đợi đến khi mấy người lên thảm bay, Hành Ngọc mới lấy ngọc bài ra.
Nàng rót linh lực vào ngọc bài, phát hiện giá trị ngưỡng mộ trên ngọc bài đã tăng từ 350 lên 500.
150 giá trị ngưỡng mộ của 150 này được cống hiến bởi các phật tu trong Hàn Sơn Tự.
Cái này cũng không khó hiểu, hành động của nàng đã hóa giải mâu thuẫn giữa Hàn Sơn Tự và dân chúng Hoài Thành.
Các phật tu ở Hàn Sơn tự đều biết nội tình, nên đã sinh ra cảm kích đối với nàng.
Tuy nhiên, Hành Ngọc cảm thấy có chút đau răng chính là nàng vất vả bận rộn lâu như vậy, làm nhiều việc như thế, vậy mà chỉ nhận được có 150 giá trị ái mộ! Phải biết rằng Phật tu Hàn Sơn Tự đều là tu sĩ, Vô Nhạc phương trượng còn là Trúc Cơ hậu kỳ.
Kiếm giá trị ngưỡng mộ bằng cách này, thật đúng là chỉ lời được sự tịch mịch thôi.