Ôn Hoàn đương nhiên biết đây là chị đang lấy cớ, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, gật đầu một cái nói: “Được, chúng ta đi về.” Vừa nói mắt vừa liếc sang Lạc Hướng Đông, chỉ thấy anh ta đang bình tĩnh nhìn chăm chú vào Lục Viện.
Ôn Hoàn đi cùng Lục Viện ở phía trước, Lạc Hướng Đông đi theo các cô ở phía sau.
Ôn Hoàn lấy danh thiếp của người tài xế taxi vừa nãy gọi điện cho ông ta, tài xế kia mới đi được nửa đường, không muốn đón khách, Ôn Hoàn nói trong điện thoại sẽ trả gấp đôi, lúc này ông ta mới đồng ý quay lại đón các cô.
Trong lúc đợi người tài xế taxi quay lại một lần nữa, ba người cũng không mở miệng nói gì, Ôn Hoàn hơi lo lắng nhìn Lục Viện, mà Lục Viện giống như người mất hồn, mắt chăm chú nhìn về phía chân trời tối đen như mực, không hề sốt ruột. Còn Lạc Hướng Đông đứng ở bên cạnh, ánh mắt rơi xuống trên người Lục Viện, không nhìn ra được cảm xúc trên mặt của anh ta lúc này.
Tài xế xe taxi kia không để cho bọn họ chờ lâu, cùng lắm chỉ khoảng năm phút là lái xe quay trở lại, Ôn Hoàn và Lục Viện mở cửa ngồi vào phía sau, mà Lạc Hướng Đông kia cũng không lên tiếng đưa tay mở cửa xe ngồi xuống chỗ ngồi cạnh tài xế.
Ôn Hoàn liếc nhìn Lục Viện, chỉ thấy chị quay mặt nhìn chăm chú ra bên ngoài. Tài xế kia liếc nhìn Lạc Hướng Đông, lại thấy hai người phía sau cũng không nói từ chối nên cũng không hỏi nhiều, lập tức khởi động xe rời đi.
Lúc xe chạy trên đường, vị tài xế kia mới mở miệng hỏi: “Này, mặc dù ở đây chỉ có một con đường, nhưng mấy người cũng phải nói cho tôi biết muốn đi đâu chứ?”
Ôn Hoàn liếc nhìn Lục Viện, thấy chị không định lên tiếng, liền nói cho bác tài xế địa chỉ khách sạn hiện giờ của mình.
Dọc đường đi mấy người không hề mở miệng nói câu nào, âm thanh duy nhất trong xe chính là tiếng động phát ra từ radio, mấy bài hát cũ, người dẫn chương trình còn nói mấy câu pha trò.
Lúc xe từ từ đỗ lại trước cửa khách sạn Ôn Hoàn ở, Ôn Hoàn liếc nhìn Lạc Hướng Đông ngồi đằng trước, đưa tay khẽ đẩy Lục Viện, hỏi: “Có muốn đi lên ngồi một lát không?”
Lúc này Lục Viện mới khôi phục lại tinh thần, liếc nhìn Ôn Hoàn, khẽ lắc đầu, nhếch môi: “Em mau lên đi.” Nụ cười kia thường ngày luôn làm cho người ta có cảm giác ấm áp, giờ chỉ cảm thấy mang theo khổ sở và mệt mỏi.
Nhìn chị như vậy Ôn Hoàn vẫn có chút không yên lòng, lo lắng hỏi: “Thực sự không lên đấy ngồi một lát được sao?”
Lục Viện gật đầu, cố gắng làm cho nụ cười của mình trở nên tự nhiên: “Chị không sao.”
Thấy chị như vậy Ôn Hoàn cũng không tiếp tục kiên trì nữa, chỉ nói: “Có chuyện gì thì gọi cho em.”
Lục Viện gật đầu coi như thay câu trả lời.
Nhìn chiếc xe kia khởi động rồi biến mất trong bóng đêm, Ôn Hoàn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại kể cho Lục Thần chuyện tối nay.
Chuông điện thoại reo một lúc lâu mới được bắt máy, Lục Thần ở bên kia đầu dây hình như là chạy tới, bên này điện thoại vẫn còn nghe thấy tiếng thở hổn hển. Không đợi Ôn Hoàn mở miệng, anh ở bên kia hỏi ngay: “Sao vậy, nhớ anh à?”
Ôn Hoàn đâu còn tâm tình đấu võ mồm hay nói đùa giỡn với anh, nói ngay: “Lục Thần, tối nay lúc em và chị năm đi ra ngoài ăn cơm gặp phải anh rể.”
Lục Thần ở bên kia điện thoại hình như nhận ra cái gì đó, im lặng một lát, giọng nói hơi có phần lạnh lùng, hỏi: “Còn ai nữa?”
Ôn Hoàn cũng không quan tâm xem tại sao anh lại đoán chuẩn như vậy, chỉ nói: “Còn một người phụ nữ, hình như tên là Hướng Tình.” Cô nhớ vừa rồi Lạc Hướng Đông gọi như vậy.
Ôn Hoàn vừa mới nói xong, chỉ nghe thấy Lục Thần bên kia đầu dây tức giận quát: “Mẹ kiếp, tên khốn Lạc Hướng Đông kia!”