Giọng cậu ấy hơi khó chịu rồi: “Thế mày thấy An đang xài ở đây hay ở nhà?”
“Vậy đưa tao mượn ở đây cũng được. Đồ tao cũng ướt.”
Tôi thề là tôi với Tuấn Anh nghe đến vậy thì theo thói quen nhìn qua thôi chứ không có ý gì cả. Ai ngờ người bạn ấy ướt rượt, áo trắng dán vào da thịt, nhìn được cả áo lót màu hồng phấn nữa.
Chưa tới nửa giây là hai chúng tôi cùng quay mặt sang chỗ khác rồi. Tôi xấu hổ cực độ, sợ mình vô tình nhìn mà xúc phạm bạn ấy, lại thêm rối rắm, không biết phải làm sao.
Nhưng Tuấn Anh thì khác, cậu ấy vừa quay mặt đi đã giãy nảy, la toáng lên, còn chửi tục: “Cái *** má! Con mẹ mày cay mắt bố rồi!”
Tôi quay người ra phía cửa sổ, không nhìn thẳng nữa nên khoé mắt không thấy được phản ứng của bạn nữ kia.
Chỉ nghe tiếng cười: “Thích còn giả bộ!”
Tuấn Anh khá quân tử, chửi người nhưng vẫn không quay mặt lại, khuôn mặt cậu ấy đỏ ngầu, tức giận mà nghiêm túc nói: “Mày có bị ngu không hả? Chỉ có thằng thần kinh bệnh hoạn mới thích thôi! Mày bao nhiêu tuổi rồi? Lớn bằng nấy không biết ý biết tứ gì cả! Ở nhà mày thích làm gì thì làm nhưng đến tập thể lớp phải tránh làm ảnh hưởng người khác nữa chứ!”
Tôi sợ nhất lúc Tuấn Anh nổi nóng nên chú tâm vào việc của mình.
“Tao làm gì mà ảnh hưởng người khác?”
“Con mẹ mày làm cay mắt tao! Được chưa? Đi ra chỗ khác mặc áo khoác vào đi! Tí tao đưa máy sấy cho.”
“Cho tao mượn áo khoác?”
“Tao đéo có. Mượn người khác đi.” Tuấn Anh từ chối.
“An cho tớ mượn áo khoác?”
Hả? Tôi hả? Đến lượt tôi rồi hả?
Tôi loay hoay không biết đâu là nút tắt máy sấy nên đặt đại xuống mặt bàn. Nhưng còn chưa kịp cởi áo ra thì bàn tay ấm áp của Tuấn Anh đã ấn lên ngực tôi. Trái tim tôi lại nhảy nhót tưng tưng dưới lòng bàn tay to rộng này rồi.
Tuấn Anh nói: “An không mặc áo trắng bên trong.”
Tôi: “…”
Ủa? Có mà!
“Cho mày mượn thì phải cởi trần à?” Tuấn Anh tiếp tục.
“…”
Cậu ấy chỉ lên đống đồ la liệt trên bàn, nói: “Không thấy đồ tụi tao ướt hết đây sao? Mày đi mượn người khác đi.”
Sau đó Tuấn Anh nhảy xuống ghế ngồi phịch một cái rồi thở dài thườn thượt, phải dài bằng từ đây đến Lũng Cú, Hà Giang.
Tôi buồn cười, hỏi: “Sao vậy?”
Ánh mắt Tuấn Anh thất thần, nói: “Nhức đầu quá! Rối loạn triều đình quá! Con Ánh Dương mà tính tình thế này chắc Tuấn Anh phải đem nó đi chiên giòn mất!”
Tôi chưa kịp nói gì thì nghe tiếng Diệu Hiền hét ầm lên: “An không mặc áo à?”
“…”
Tin đồn thất thiệt thường bay nhanh ghê!
Tôi có mặc áo mà! Mặc tận hai áo lận!
Hiền bước vào cửa lớp, vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài, bạn nữ vừa nãy chìa tay ra nói “Hay quá! Đưa tao mượn.” Nhưng Hiền lạnh lùng quẹo sang dãy khác, đi thẳng về phía này rồi tung áo khoác phủ lên người tôi.
Diệu Hiền ngồi xuống ghế đối diện tôi, lo lắng hỏi: “Tại sao lại không mặc áo?”
“…”
Tôi buồn cười, chỉ vào cái áo khoác của Tuấn Anh trên người mình, nói: “An đang mặc áo còn gì.”
“Biết! Tớ có bị mù đâu.” Hiền đáp.
“…”
Là sao ta? Đầu tôi bắt đầu có dấu hiệu rối loạn triều đình giống Tuấn Anh rồi đó.
Thấy tôi mờ mịt hết cả người thì Tuấn Anh với Hiền cùng bật cười. Tuấn Anh xoa đầu tôi còn Hiền bẹo má tôi.
Diệu Hiền bị Tuấn Anh đập tay rớt xuống bàn không thương tiếc.
Hiền đấm Tuấn Anh một cú rồi quay sang cười với tôi, nói: “Nãy vừa đi lên hành lang, nghe thằng chó này nói An không mặc áo trắng.” Hiền chỉ vào đống đồ của tôi, hỏi: “Hồi nãy dặn không được xuống sân trường rồi mà?”
Tôi cười, đáp: “An đâu có xuống. Thằng Kiên nó tạt nước vào tớ đó.”
“Á à! Thằng này láo nhỉ! Để Hiền đi xử cho!” Diệu Hiền móc túi quần đặt lên bàn tôi hai cái kẹo mút rồi đứng dậy.
Tôi giữ tay Hiền lại, nói: “Đừng đi nghịch nữa! Sắp vào học rồi.”
Diệu Hiền ngồi xuống, nói: “Người ta đi thay trời hành đạo mà dám nói là đi nghịch hả!”
Tôi bật cười.
“Mũi An bị sao thế kia?” Hiền ngó nghiêng nhìn tôi.
“À… cái này… An…” Tôi đang tìm lý do thì Tuấn Anh nói thay: “Nóng trong người nên chảy máu cam.”
Tôi lúc này mới nhớ ra, bèn nhanh tay rút miếng bông nhỏ trong mũi cuộn vào mảnh giấy nháp, định đứng dậy thì Tuấn Anh giựt lấy rồi ném trúng vào thùng rác cuối lớp.
Diệu Hiền gật đầu, nói: “Vậy đừng có ăn vỏ quế nhé! Mấy đứa lớp mình bữa giờ toàn mua quế lên ăn, cay muốn chết.”
Tôi cười gật đầu rồi cầm áo khoác của Diệu Hiền kéo xuống, nói Hiền đưa cho bạn nữ kia mượn đi nhưng Hiền không đồng ý. Mưa tới kéo theo gió dữ, bạn ấy muốn tôi khoác thêm cho khỏi lạnh.
Tôi xúc động. Phải tích bao nhiêu đức ở bao nhiêu kiếp mới gặp được một cô gái đáng yêu, tốt bụng thế này cơ chứ. Rõ ràng bạn ấy mới là phái nữ cần được bảo vệ mà lúc nào cũng đứng hiên ngang trước người tôi che mưa chắn gió.
Tuấn Anh và Hiền cùng tranh nhau sờ trán tôi, hỏi: “An bị sốt à? Sao mắt đỏ hoe thế kia?”
Tôi cười cười, lắc đầu, nói thật: “Hiền tốt với tớ quá! Cảm động muốn khóc rồi…”
Diệu Hiền nghe vậy thì cười lên ha ha ha, nói: “An là cháu trai ngoan của tớ mà!”
“…”
Tôi muốn rút lại lời hồi nãy!
Tôi không thấy cảm động nữa!
Tuấn Anh bĩu môi, búng nhẹ trán tôi, nói: “Người quan tâm hơn gấp ngàn lần ngồi ngay bên cạnh thì không thấy đoái hoài gì tới.”
Tôi quay sang cười cười với cậu ấy, dùng ánh mắt ngọt ngào, chan chứa cảm xúc nhất truyền tải tới người bên cạnh. Tuấn Anh nhìn thẳng vào mắt tôi rồi hắng giọng nhẹ một tiếng, sau đó quay mặt nhìn thẳng lên bảng nhưng tay vẫn tiếp tục sấy áo cho khô. Tôi biết cậu ấy vừa nhận được đáp án rồi.
Tôi chồm tới thì thầm vào tai Hiền rằng, tôi có mặc áo trắng bên trong, do hồi nãy Tuấn Anh nói dối bạn nữ kia vì sợ tôi cởi áo khoác sẽ lạnh thôi. Nên là nhờ Hiền đưa áo cho bạn nữ mượn che chắn. Lần này, Hiền đồng ý.
Lúc bạn nữ kia mặc áo vào còn oán trách Diệu Hiền “Tại sao hồi nãy không đưa luôn, để thằng An không chịu mặc rồi mới đưa chứ gì? Thế mà gọi là bạn bè à?”
Diệu Hiền khoanh tay dựa cửa lớp, nói: “Mày chỉ là bạn học thôi còn An nó là một nửa mạng sống của tao đó!”
Tuấn Anh thấy tôi nhìn Hiền chăm chú thì nghiêng người qua thầm thì mật ngọt vào tai tôi: “An là cả mạng sống của Tuấn Anh đó!”
Linh hồn tôi phút chốc run rẩy, tai lại nóng hổi lên rồi.
Tôi đẩy một cái kẹo mút qua cho Tuấn Anh nhưng vẫn như mọi khi, cậu ấy lắc đầu, gạt nhẹ về, lát sau lại lập tức cầm lên bóc bao bóng rồi nhét kẹo vào miệng tôi.
Tuấn Anh không thích đồ ngọt nhưng hay mua bánh kẹo cho tôi lắm. Từ ngày cấp 1 đến giờ đều như vậy thành thói quen rồi. Có đồ gì ngon lúc nào cũng “Cho An này, An ăn đi.”
Tôi nằm xuống bàn mê mẩn nhìn cậu ấy đang nói cười, thậm chí là chửi thề với mấy bạn nam dãy bên kia. Mắt cậu ấy không nhìn xuống nhưng tay vẫn cầm máy sấy áo, bàn tay còn lại thỉnh thoảng sờ soạng xem khô chưa nữa.
Chắc tôi phải tu tâm tích đức suốt hàng trăm, hàng ngàn kiếp thì đời này mới may mắn có một Tuấn Anh rực rỡ đến như vậy toả sáng xoay xung quanh mình.
Đang mải mơ màng thì Tuấn Anh bóp nhẹ đùi tôi một cái, tôi giật mình, dùng hai tay nhổ bàn tay rắn chắc của cậu ấy ra khỏi người mình.
Tuấn Anh liếm môi, cười cười, nói: “Kiểm tra xem quần An còn ướt không ấy mà.”
Rồi nói thì nói bình thường được rồi, sao phải liếm môi chứ? Nhìn kiểu gì cũng thấy một trời gian xảo.
Tôi nói: “Tuấn Anh cố ý!”
Cậu ấy tắt máy sấy, nhoài người qua phía tôi để rút dây cắm điện, ép sát tôi, hỏi nhỏ bên tai: “Cố ý làm gì?”
“…”
Ổ điện chặt quá, Tuấn Anh rút hồi lâu mà vẫn chưa được. Tôi áp lưng sát vào tường, lồng ngực Tuấn Anh đã dán chặt lên ngực tôi luôn rồi, tôi thở đứt quãng, đợi mãi không thấy cậu ấy lui về thì đành lên tiếng hỏi: “Xong… xong chưa?”
Tuấn Anh quay mặt qua cười khẽ, làn gió mát len lỏi bên cần cổ tôi, hỏi lại: “Làm gì xong?”
Tôi nhắm mắt, hơi thở trở nên gấp gáp, đáp lời: “Rút rút dây điện đó. Nếu… nếu khó quá thì lui về về chỗ đi… An làm cho.”
Cậu ấy cúi xuống áp má lên má tôi một chút rồi mới chậm rãi lui người lại, nói: “Vậy đành phải nhờ An giúp đỡ rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, phải lấy hơi mấy lần mới bình tĩnh lại nhịp tim đang đập loạn được. Sau đó quay ra đằng sau, nhưng ổ điện trống trơn, ngoài dây cắm quạt gió thì làm gì còn phích cắm điện nào nữa.
Tôi sợ Tuấn Anh rút được rồi nhưng làm rơi máy sấy xuống dưới nên mới loay hoay mãi như thế. Vậy là chui tuột xuống gầm bàn để tìm.
Tuấn Anh cũng ngồi xổm xuống gầm bàn, nắm gáy quay mặt tôi về, cười cười, hỏi: “An đang làm gì thế này?”
“An tìm máy sấy đó. Nó đâu mất tiêu rồi?” Tôi cực kì hoang mang vì bên dưới cũng không có.
Tuấn Anh ngồi cười một lúc rồi lấy từ sau lưng ra cái máy sấy tóc, lắc lắc trước mặt tôi. Tôi há hốc mồm, nhổm dậy bất ngờ thì bị cụng đầu vào bàn.
Tuấn Anh hết hồn nhào qua ôm lấy đầu tôi. Tôi bực mình gạt tay cậu ấy ra rồi ngoi lên ngồi trên ghế, ôm đầu nằm nhìn ra cửa sổ. Cậu ấy cứ chạm tay qua thì bị tôi ném trả về.
Tôi gắt gỏng: “Đừng có đụng vào An!”
Lúc này cánh tay kia mới không làm gì nữa.
Người này lúc nào cũng tự xưng mình là anh mà toàn hành động mấy trò ấu trĩ chọc điên người khác. Tôi thì lo sốt vó lên sợ mất đồ, còn Tuấn Anh thì nhởn nhơ đùa cợt với cảm xúc của tôi. Không biết bao giờ anh ta mới chịu lớn đây? Tôi thấy Tuấn Anh còn trẻ con hơn cả tôi nữa!
Nằm nhìn Quốc kỳ hùng dũng bay phấp phới một hồi thì có bé người tuyết to đùng bằng bông gòn được đặt ngay trước mắt. Đầu đội nón chóp bằng giấy, dùng bút bi làm tay, khăn quàng cổ được quấn bằng dây giày, mắt tô bằng bút lông đen, miệng cười vẽ bằng bút đỏ, lại còn lấy màu chấm chấm má hồng y như tàn nhang nữa chứ. Muốn xấu bao nhiêu, có xấu bấy nhiêu!
Tôi đọc dòng chữ “Xin lỗi mà!” kèm theo hình vẽ mặt khóc méo mó dính trên mũi người tuyết mà mỉm cười mãi, vòng tay ôm em bé xấu ỉn dị dạng vào trong lòng.
Đợi điều chỉnh cơ mặt sang chế độ lạnh lùng rồi tôi mới ngồi thẳng dậy, vừa quay sang thì Tuấn Anh cười hề hề sáp tới, còn đưa má vênh sang bên này.
?
Muốn tôi hôn cảm ơn à?
Đang ở trên lớp mà. Có biết bao nhiêu người nhìn vào hay không?
Tôi đang định nói “Để về nhà rồi hôn” thì Tuấn Anh lên tiếng hỏi: “Muốn đấm bên nào?”
“…”
À…
May quá! Hên mà ông Trời độ nên tôi chưa bị lỡ lời!
Đáng lẽ tôi định tha cho rồi, bây giờ thành thẹn quá hoá giận, vậy là cong ngón tay, nắm chặt lại giáng một đòn xuống đùi cậu ấy.
“ÁU!!!!!”
Tuấn Anh kêu như sói tru làm ai cũng nhìn sang.
Bạn hỏi thì cậu ấy cười, đáp: “Bạo lực gia đình.”
Tôi buồn cười, nói: “Làm gì đến mức đấy.” Tôi đâu có dùng lực mạnh cỡ đó. Làm lố không à!
Tuấn Anh ôm đùi nằm gục xuống bàn, vừa cười vừa mếu, nhìn sang tôi nói: “Tay An đeo nhẫn.”
Tôi ngớ người ra, đưa tay lên nhìn thấy đúng là mình dùng bàn tay đeo nhẫn xuống lực thật. Nhưng lỡ rồi, giờ mà nhào qua dỗ người thì quê lắm nên tôi mặc kệ cậu ấy, chỉ để lại một câu “Đáng đời!”
Trong lòng xót cỡ nào cũng phải nhịn.
Tuấn Anh cười nhăn nhó, gật đầu lia lịa, còn bật lên ngón cái, nói: “Đáng lắm luôn!”
Vào tiết Địa được khoảng 10 phút thì người tôi ớn lạnh. Tôi nhìn ra ngoài rồi viết giấy đẩy sang cho người bên cạnh: “Tuấn Anh ơi, An lạnh!”
Tuấn Anh mở ra đọc rồi lấy áo khoác đã khô phủ lên người tôi, tôi ngoan ngoãn xỏ tay vào còn cậu ấy thì nhoài người qua đóng cửa sổ, còn nhờ mấy bạn ngồi gần các cửa sổ đóng hết lại rồi sau đó mới đi bật đèn lên cho sáng.
Cô bộ môn hỏi: “Sao đóng cửa chi cho tối hù vậy Tuấn Anh?”
Cậu ấy chà xát hai bàn tay, chân đi run lẩy bẩy, răng môi va lập cập vào nhau, nói: “Thư thưa c cô e e em emm lạnhhhh.”
Cả lớp tôi cười ầm lên.
Cô cũng cười, hỏi: “Em tưởng mình đang ở Bắc Cực hả?”
Cậu ấy dùng hai tay ôm má, chớp chớp mắt, nói: “Cơ thể em mong manh, yếu ớt lắm! Chỉ một cơn gió thoảng qua cũng đủ làm trái tim em vụn vỡ, tan chảy rồi.”
Tôi cũng không chịu nổi mà nằm gục xuống cười chung với mọi người.
Cô vừa cười vừa đi tới đóng luôn cửa chính cho gió bớt lùa, “Lớp mình ai có dư áo khoác không? Cho Tuấn Anh mượn đi chứ đừng để trái tim bạn chảy ra là ướt hết sàn nhà đấy!”
Đám con trai nói leo: “Nó xạo đấy cô ơi!”
Thế mà có hai bạn nữ ném áo khoác sang thật, nhưng cậu ấy nhanh tay ném trả về. Lớp ngồi giỡn chơi mấy phút sau mới ổn định tiết học được.
Trong lúc đó Tuấn Anh hỏi tôi, “Đã hết lạnh chưa? lạnh như thế nào? Có thấy mệt mỏi khó thở không?”
Tôi nói rõ tình trạng lạnh ở trong xương, thỉnh thoảng đầu ngón tay nhói lên nhức một cái, nhưng đóng cửa lại hết gió mạnh là không đau nữa rồi.
Cậu ấy hỏi tiếp, “Có đau đầu muốn bệnh không?” Tôi lắc đầu.
Tôi dựng người tuyết ngốc nghếch đứng trước mặt mình suốt buổi học, cuối tiết định ôm nó đi về thì Tuấn Anh chìa tay ra muốn lấy lại.
Tôi giấu nó ra sau lưng ngay lập tức, thấy cậu ấy cười cười gãi đầu muốn nói gì đó nên tôi chặn đầu trước: “Đã cho người ta rồi mà còn đòi hả?”
Cậu ấy nói: “Đâu có! Tuấn Anh lấy…”
“KHÔNG!” Tôi ngắt lời cậu ấy.
Cậu ấy bật cười, nói nhanh: “Tuấn Anh lấy sợi dây giày thôi.” Cậu ấy nhấc chân lên một chút, nói tiếp: “Đôi này không có dây thì không đi nhanh được.”
“…”
Tôi tháo khăn quàng cổ của bé người tuyết bất hạnh ném trả cho Tuấn Anh.
Cậu ấy lại cười, nói: “Tự nhiên Tuấn Anh thấy tội lỗi quá! Nhìn mặt An buồn như chúng ta sắp chia tay nhau ấy!”
Tôi trừng mắt sang.
Cậu ấy vừa xỏ dây giày vừa hứa: “Để chiều Tuấn Anh ghé hiệu sách mua dây thắt cổ cho nó.”
“…”
Tôi bực bội, sửa lại: “Quàng cổ!”
“À… Ờ…” Cậu ấy cười nham nhở, nói: “Dây màu đỏ to to mà An hay quấn làm hoa hồng đó, size đó được không? Cái đó gọi là gì để Tuấn Anh nói với chủ quán?”
“Ruy băng.” Tôi trả lời.
“Ừ. Ruy băng.” Cậu ấy gật gù lặp lại rồi nói: “Chiều mua cho nguyên một cây, chục cuộn luôn nhé?”
Tôi trợn mắt, xua tay: “Mua một mét là được rồi.”
“Thì mua dư ra cho An gấp hoa.”
“Nhưng mua một cây chỉ có một màu thôi.”
“Vậy mua mỗi màu một cây.”
“Không! Nhiều lắm! Muốn An gấp cho gãy tay luôn hay gì!”
Tuấn Anh ngẩng đầu lên cười cười, nói: “Vậy mỗi màu một cuộn?”
Tôi nói: “Mua hai cuộn, khổ 4 centimet, loại ruy băng lụa, màu đỏ rượu với màu xanh lá đậm là được rồi.”
Tuấn Anh nhíu mày lắc đầu, “Chịu! Cái này Tuấn Anh không rành đâu! Có bao nhiêu mua hết đi!”
Tôi còn chưa kịp cản thì cậu ấy đã bổ sung: “Làm tặng Tuấn Anh một ít đi. Khi nào Tổng kết năm học thì đưa. Chịu không?”
Tôi mỉm cười, gật đầu đồng ý.