“Cậu vẫn chưa nhận ra à?”
“Chẳng lẽ.. cậu là ..Sao lại có thể?”
“Thật ra, ban đầu mình cũng bất ngờ như cậu thôi nhưng mà Mịch Na đã trao lại cơ hội sống này cho mình nên mình đã cố gắng tận dụng đến hiện tại ..”
Ninh Chí Tuân và Đặng Tú Lệ vẫn chưa thấm được hiện tượng lạ như phim ảnh này ..
“Vậy những gì mình đã nói hay làm với Kiều tiểu thư thì cậu cũng đã ..”
“Uhm..”
“Xin lỗi. Mình …”
“Không sao đâu. Hôm nay mình hẹn hai người ra đây chính là có việc muốn hai người nói thật, có phải Diệp Thọ Khí đã đe dọa hai người không?”
Không khí im lặng bao trùm ở Ninh Chí Tuân và Đặng Tú Lệ, Phó Minh Khải vẫn nói tiếp …
“Mình không trách cậu việc lần đó nữa đâu vì mình biết đó cũng không phải là điều cậu mong muốn, nhưng mà ông ta vốn dĩ là một người xấu. Cậu không nên làm việc cho loại người như thế, có phải ông ta đang giữ việc gì của hai người đúng không?”
…
“Hôm trước, Diệp Trường Minh có cản đường hỏi cậu về một người tên Henry đó chính là do mình nhờ anh ta làm vậy đấy.”
“Sao?”
“Henry đó là một người bạn mình từng cứu trước đây, chỉ vì mình nhờ anh ta giải mã thẻ nhớ USB mới biết các vụ làm ăn phi pháp của ông ta, vậy mà thẻ nhớ đó lại có cài định vị nên người của ông ta mới bắt được anh ấy.”
Ninh Chí Tuân nhìn Kiều Mịch Na mà không biết mở lời như thế nào, lúc này Đặng Tú Lệ mới lên tiếng..
“Mẹ của anh ấy đang bị chủ nhân bắt làm con tin, nên anh ấy buộc phải nghe theo lời mà làm việc cho ông ta …”
“Bác gái bị bắt?”
“Đúng vậy. Thời điểm mà anh ấy bất đắc dĩ phải lấy cắp bản dự án của Giang Tổng chính là vì bác gái đang bị bắt làm con tin nên không thể không làm theo ..”
Phó Minh Khải suy tính trong lòng và hỏi thêm ..
“Vậy cậu và bác gái đã gặp nhau chưa?”
“Từ ngày bác gái bị bắt đến nay, ông ấy chỉ cho hai mẹ con họ nói chuyện với nhau qua điện thoại chứ không gặp mặt trực tiếp nên anh ấy đang lo bác gái đã ..”
Ninh Chí Tuân đang lo lắng trong lòng thì Phó Minh Khải mới lên tiếng ..
“Đừng lo, bác gái không sao đâu. Thay vào đó, mình nhờ cậu một việc được không?”
“Hở?”
“Dĩ nhiên, mình đảm bảo rằng bác gái sẽ an toàn đoàn tụ trở về với cậu ..”
Ninh Chí Tuân chắc chắn sẽ tin tưởng vào Phó Minh Khải nên đã đồng ý, ngược lại bên phía Diệp Trường Minh thì ..
“Mỹ Hiên, tôi ..”
“Anh có giữ lời hứa không?”
“Hả?”
“Những lời anh đã nói với ba của em, anh có giữ lời được không?”
Diệp Trường Minh vui ra mặt khi được La Mỹ Hiên tha thứ ..
“Được chứ… Vậy là em chịu tha thứ cho anh rồi?”
“Vẫn còn xem hành động của anh có đúng như những gì anh đang nói hay không..”
Diệp Trường Minh bắt lấy tay của La Mỹ Hiên mà không ngừng vui mừng cảm thán ..
“Chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội, như vậy là đủ rồi. Cảm ơn em. !”
La Mỹ Hiên và Diệp Trường Minh cùng cười với nhau .. Trở lại bên phía Kiều Mịch Na, Giang Vỹ nhìn thấy Ninh Chí Tuân và Đặng Tú Lệ ra về thì mới vào trong một lần nữa ..
“Thế nào rồi?”
“Những gì cần nói cũng đã nói hết rồi, việc còn lại dựa vào sức người thôi..!”
Giang Vỹ nắm lấy tay của Phó Minh Khải ngụ ý anh vẫn ở bên đồng hành cùng cậu cho dù có xảy ra việc gì đi chăng nữa ..