Đồ Chính Lâm thần sắc oán hận tiêu điều nói:
-“Thiên Lạc, ngươi còn cố tình, Nhị thúc của ngươi hôm nay đã là một phế nhân, trong phủ ngươi là người đâu tiên tới thăm, nếu ngươi là máu mủ ruột thịt…ai…”
Nói tơi đây Đồ Chính Lâm như nghẹn lại không nói nổ, than thở một tiếng.
-“Gia gia cũng không tới thăm người sao ?”
Đồ Thiên Lạc hỏi.
-“Lão già đó không giết ta cũng đã là chuyện may mắn lắm rồi, làm sao có thể tới thăm ta !”
Đồ Chính Lâm oán khí thập phần mãnh liệt nói:
-“Đối với đôi mẫu tử ti tiện kiên, chờ ta thương thế tốt lên ,nhật định phải băm vằm bọn chúng dưới thiên đao vạn mã !”
Đồ Thiên Lạc oán hận nói:
-“Vân nương kia đã trở vẻ kinh thành, chỉ còn lại mình tiểu tạp chủng kia, hiện giờ gia gia rất coi trọng hắn !”
Hai người hàn huyên chốc lát, Đồ Chính Lâm nghe Đồ Thiên Lạc báo oán..
-“Thiên Lạc có thể hay không giúp nhị thúc một chuyện ?”
Đồ Chính Lâm thấy trong long Đồ Thiên Lạc cũng oán hận Vân Thiên Hà, trong lòng vừa động, nói:
-“Ngươi có bất kì điều kiện gì, ta cũng sẽ tìm cách thỏa mãn !”
-“Ài.. nhị thúc người không phải là muốn ?..”
Đồ Thiên Lạc cả kinh, thần sắc hoảng lên, nói:
-“Nhị thúc, ta còn có việc xin cáo từ trước, hôm nào rảnh sẽ tới thăm ngươi !”
Nói xong, Đồ Thiên Lạc chuyển hướng đi ra ngoài, nếu Đồ Chính Lâm muốn trả thù Vân Thiên Hà, mà để hắn đi làm đao phủ, khác nào đưa mình lên đao.
-“Ai nha !”
Nhưng mới vừa đi ra ngoài đã đụng phải một thứ mềm mại mê người, Đồ Thiên Lạc nhìn lại chính là tiểu thiếp của Đồ Chính Lâm họ Vương, lúc này hắn đang nằm đè lên bộ ngực căng tròn nhất thời ngơ ngẩn tâm thần.
Họ Vương bị Đồ Thiên Lạc nằm đè lên ngực, nhất thời sửng sốt, nhưng ngay sau đó kinh hô lên một tiếng mãnh mẽ đẩy ra, trên mặt ửng đỏ khác thường, nhưng điều đó cũng làm cho nàng cảm thấy kích thích, đã lâu phải sống trong cảnh tĩnh mịch chăn đơn gối chiếc, nên tâm tình giờ đây có chút nóng nảy, lần này tới đây chính làm muốn tìm Đồ Chính Lâm hỏi xem có thể hoan ái được không, nếu không có lẽ nàng phải đi tìm một nam nhân khác.
Đồ Thiên Lạc tỉnh hồn, quay người thấy phu nhân họ Vương, nhìn thấy điệu bộ mê người của nàng, đúng lúc nàng vừa cúi người đứng lên, nhất thời lộ ra những đường cong lồi lõm mê người, hơn nữa bộ dạng hoảng sợ xấu hổ của nàng đã tăng thêm mấy phần quyến rũ phong tình, Đồ Thiên Lạc tiếp tục ngẩn ra.
-“Khụ khụ…!”
Một trận ho khan truyền đến phá tan vẻ ngân ngờ của họ Vương cũng nhưu Đồ Thiên Lạc, hắn hồi phục lại tinh thần, lúc này mới ý thức được hướng tới họ Vương lên tiếng xin lỗi, vội vã đi ra ngoài, nhưng hình dáng phong tình của họ Vương kia đã khắc sâu vào trong tâm trí của hắn, không thế nào tản ra.
Một màn này bị Đồ Chính Lâm nằm trên giường thu vào trong mắt, chỉ thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ tinh quang, quay đầu nhìn họ Vương lạnh lùng nói:
-“Tìm ta có chuyện gì ?”
Họ Vương lập tức đến bên giường khóc lóc, kể lệ:
-“Lão gia, gần đây nhà thiếp có gửi thư tới, mẫu thân thiếp bệnh tình đang rất nguy kịch, long thiếp nóng nhue lử đốt, nghĩ muốn tới xin lão gia tử hồi hương, mong lão gia ân chuẩn !”
-“Vậy sao ?”
Đồ Chính Lâm cười lạnh nói:
-“Đừng tưởng ta không biết trong lòng tiện nhân như ngươi suy nghĩ gì, vào của Đồ gia lại nghĩ trở ra dễ vậy sao, trừ phi ngươi tự tìm cho minh một vùng đất hoang vu làm mồ chôn….”
Họ Vương nghe thấy thế sợ hãi, người run lẩy bẩy, vội vàng khóc lóc thảm lên:
-“Lão gia bớt giận, thiếp chỉ muốn trở về nhà thăm người thân mà thôi !”
Đồ Chính Lâm thấy họ Vương nhận tội, lại nói:
-“Lão gia ngươi, bây giờ đã là phế nhân, người cho là không thu thập được tiểu tiện nhân như ngươi sao, người nhà ngươi vỗn đã được lão gia cho hưởng vinh hoa phú quý, nhưng nếu nếu muốn giết họ thì chỉ đơn giản như giết một con kiến, ngươi hiểu ý ta chứ ?”
Họ Vương hoảng sợ không dám nghĩ đến ý định rời Đồ phủ, liên nói:
-“Lão gia, thiếp biết sai rồi, thiếp không thế nữa ,…”
Đồ Chính Lâm cắt đứt lời nói họ Vương nói:
-“Bây giờ ta có việc muốn ngươi đi làm, ghé tai lại đây !”
Họ Vương ghé sát tai vào lắng nghe Đồ Chính Lâm dặn dò một phen, đâu tiên là cả kinh, sau đó sắc mặt đỏ bừng, nói:
-“Lão gia, thiếp làm sao có thể làm chuyện như vậy, nếu như bị…”
-“Theo lời của ta đi, tự nhiên người sẽ không thiếu chỗ tốt, nếu không ta đem người và cả nhà người chôn cùng !”
Đồ Chính Lâm hung hăng nói:
-“Đồ đê tiện như ngươi trong lòng cũng có chánh nghĩa hay sao ?”
Họ Vương do dự một chút, nhìn Đồ Chính Lâm thần sắc âm trầm, không thể làm gì khác hơn, là khúm núm gật đầu đáp ưng, ngay sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Đồ Chính Lâm nằm trên giường, thần sắc âm độc nhìn xa nhà, vẻ mặt tái nhợt, lộ ra vẻ vặn vẹo dữ tợn !