Hai người vừa nói vừa cười, chuyện trò vui vẻ với nhau.
“Dậy rồi à? Trong phòng bếp vẫn còn bữa sáng, con ăn lót bụng đi, mẹ con ra ngoài mua rau rồi, nhớ để bụng để ăn cơm trưa đấy.” Lâm Kiến Nghiệp cười nói.
Lâm Sơ Thịnh liếc nhìn về phía Quý Bắc Chu, cô càng thấy không nhìn rõ con người anh, khi cô đi vào phòng bếp hâm lại bữa sáng, mẹ cô cũng đã mua rau về rồi, “Con vừa mới dậy à? Bình thường con cũng có thích ngủ nướng đâu, sao hôm nay lại thế?”
“Tối hôm qua con thức đêm để viết luận văn.”
“Tiểu Quý dậy từ lúc trời chưa sáng kia kìa, máy bơm nước của nhà mình lại hỏng rồi, cậu ấy giúp đỡ sửa chữa, trời lạnh như vậy, hai tay buốt đỏ hết cả lên, con biết không, chàng trai này không tệ đâu, chịu được khổ cực.” Trình Diễm Linh cười nói, “Buổi trưa mẹ sẽ nấu vài món tủ, bố con nói muốn uống vài chén với cậu ấy.”
“Tiểu… Tiểu Quý*?” Lâm Sơ Thịnh thấy vô cùng đau đầu, bắt đầu ăn món bánh trứng trên bàn.
*Tiểu Quý trong tiếng Trung đọc là xiảojì, và con gà nhỏ cũng đọc là xiảoji ))
*Tiểu Quý trong tiếng Trung đọc là xiảojì, và con gà nhỏ cũng đọc là xiảoji ))
“Thoạt nhìn thì thấy cậu ấy có vẻ không dễ gần, nhưng tính tình lại tốt lắm, còn biết nấu cơm, món bánh trứng con đang ăn là do cậu ấy làm đấy.”
“…”
Lâm Sơ Thịnh hít sâu một hơi, rốt cuộc Quý Bắc Chu đã làm những gì rồi?
Lúc này Quý Bắc Chu đang nói chuyện điện thoại với Quý Thành Úc, “… Anh, anh cũng chẳng nói trước gì, anh biết tối hôm qua em nói chuyện với ông ấy mất bao lâu không? Nhưng đúng là không ngờ đấy, tốc độ của anh nhanh thật, đã đến ở nhà con gái người ta rồi? Thế nào? Tối hôm qua bọn anh có…”
“Đầu óc em đen tối thế hả?”
“Đen tối á? Em giúp anh tránh nồi lửa này, thế mà anh còn chê em?”
“Bây giờ anh bận lắm, không rảnh nói chuyện nữa.”
“Ở cạnh chị dâu à?” Quý Thành Úc lại cười ngây ngô.
“Bố vợ tương lai.”
Lúc ấy trong đầu Quý Thành Úc chỉ xuất hiện hai chữ:
Ngầu quá!
Thế mới đúng là anh hắn.
Người nào đó đi thăm dò tình huống theo lệnh của bố mẹ, lập tức đi kể lại chuyện này, lúc nãy cha mẹ Quý còn đang còn định gọi con trai để hỏi chuyện, nhưng vừa nghe nói nó đang ở cạnh bố vợ tương lai, hai người cũng không gấp gáp gọi về nữa.
Tiếp bố vợ quan trọng hơn.
—
*Tiểu Quý trong tiếng Trung đọc là xiảojì, và con gà nhỏ cũng đọc là xiảoji ))
Trời giá rét, đang là thời điểm tuyết tan, trên bàn bày đầy món, Lâm Sơ Thịnh thấy líu lưỡi không nói nên lời, bữa cơm này chắc cũng phải đầy đủ như mâm cơm đón tết, đủ để thấy mẹ cô bỏ tâm sức ra chuẩn bị kỹ như thế nào, còn bố cô thì lấy bình rượu ngon mà ông cất kỹ, nói muốn uống vài chén với Quý Bắc Chu.
“Bà với Sơ Thịnh có muốn uống chút không?” Lâm Kiến Nghiệp vô cùng vui vẻ, cười rồi nhìn về phía vợ mình.
“Buổi chiều tôi còn phải trông trọ nữa, không uống đâu, để Sơ Thịnh uống một xíu.” Trình Diễm Linh nói.
Lâm Sơ Thịnh cũng chưa uống rượu ở nhà bao giờ, bố mẹ cũng sẽ không để cho cô uống, hôm nay lại là ngày đặc biệt, nên họ cũng muốn cho cô nếm thử, cô còn chưa mở lời, Quý Bắc Chu đã nói trước.
“Cô ấy không uống được, để cháu uống với chú thêm hai chén.”
Hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp thấy Quý Bắc Chu quan tâm con gái mình như vậy, càng cảm thấy vui hơn.
Ánh mắt hai người nhìn anh đúng như ánh mắt quan sát con rể, Lâm Sơ Thịnh thì luôn cúi đầu ăn uống, cô luôn cảm thấy việc này càng ngày càng đi lệch hướng rồi.
Lâm Sơ Thịnh và Quý Bắc Chu vẫn chưa phải người yêu, thế nên dù cho hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp tò mò về anh, nhưng cũng không hỏi kỹ về tình hình của anh, lo lắng hỏi quá nhiều anh sẽ thấy mất tự nhiên.
Lâm Kiến Nghiệp cũng chỉ thỉnh thoảng mới uống vài ly, và đều là tự rót tự uống, không có ai uống cùng hết, hôm nay lại vui vẻ nên ông uống không ít rượu, Quý Bắc Chu cũng uống cùng với ông.
Uống qua uống lại, hai người uống cạn sạch cả bình rượu trắng, Trình Diễm Linh khuyên mãi, hai người mới không mở bình rượu thứ hai.
Uống rượu no nên chẳng còn hứng ăn nữa, hai người đã chuẩn bị về phòng ngủ.
Lúc này Trình Diễm Linh mới sực nhớ ra chuyện, lại gần con gái rồi bảo, “Con đi đến trước tủ rồi lấy thẻ phòng, vào dọn dẹp phòng của Tiểu Quý đi, buổi sáng bận rộn quá, cũng chưa dọn dẹp phòng cho cậu ấy.”
Tuy nói là người quen, nhưng dù sao vẫn là khách trọ, cũng phải đi dọn dẹp phòng cho người ta.
Lâm Sơ Thịnh gật đầu đáp lời, rồi đi lấy thẻ phòng, vội vàng mở cửa phòng Quý Bắc Chu ra.
Lọt vào mắt là một hình ảnh khiến cô đỗi kinh ngạc, căn phòng ngăn nắp như mới, khăn trải giường vỏ chăn cũng được gấp gọn gàng, giống như chưa từng có người ở phòng này.
Cô kéo rèm, mở cửa sổ thông gió, một cơn gió mát lạnh thổi đến.
Một tiếng “Ầm –” vang lên, cửa bị đóng lại.
Cô tưởng cửa bị gió thổi vào nên tự đóng, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Quý Bắc Chu… đang đứng dựa vào cánh cửa.
Hết chương 44.
Lời của tác giả:
Tiểu Quý? Hì hì…
Anh Bắc à, cậu được lắm rồi đấy.