“A, cái gì đây?” Một cô gái thốt lên.
Thứ bị đổ ra cùng với nước là một miếng thịt, một miếng thịt bò sống đỏ ngầu. Có lẽ vì đã ngâm trong nước nóng quá lâu nên bề ngoài nó đã trắng bệch, nhưng đợi một lúc sau, máu đỏ tươi đã chảy ra khỏi những thớ thịt.
Ma Xuyên là người kế nhiệm của Ngôn quan, từ nhỏ đã không ăn thịt, dù có cùng bọn tôi ra ngoài ăn cơm thì cũng chỉ toàn ăn rau và trứng, dùng đầu gối nghĩ cũng biết không thể nào là chính hắn thả.
“Ai làm?” Tôi nhăn mặt, nhìn lướt qua từng người một trong lớp.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bầu không khí hơi ngưng đọng nhưng không ai đứng dậy.
“Không ai chịu nhận đúng không?” Tôi cầm nước của mình, rút ra mấy tờ khăn giấy bọc miếng thịt dưới đất rồi xoay người đi ra ngoài.
Tình trạng nôn mửa do cơ thể bị sốc nhất thời không chịu nổi đã ngừng lại nhưng sắc mặt của Ma Xuyên trông vẫn còn không ổn lắm, khóe mắt đỏ ửng, môi cũng trắng bệch.
“Thưa thầy, có người ném thứ này vào ly nước của Ma Xuyên.” Tôi xòe hai tay ra cho thầy Trịnh xem.
“Cái này…” Thầy Trịnh cau mày.
“Cậu còn đi được không? Tôi đưa cậu đi khám bệnh.” Tôi đưa chai nước khoáng trong tay cho Ma Xuyên, bảo hắn súc miệng: “Gặp bác sĩ xong chúng ta sẽ báo cảnh sát.”
Loại chuyện này không quá lớn cũng không quá nhỏ, nhưng các trường học thường không muốn học sinh làm lớn chuyện, vì vậy khi thầy Trịnh nghe tôi nói rằng muốn gọi cảnh sát thì bèn vô thức ngăn tôi lại.
“Bách Dận, em đừng kích động, chỉ là trò đùa ác giữa các bạn học với nhau mà thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu. Em cứ giao cho thầy, thầy sẽ cho Ma Xuyên một lời giải thích. Em yên tâm đi.”
“Đùa ác? Hôm nay dám thả thịt thì ngày mai sẽ dám đầu độc. Xảy ra chuyện ảnh hưởng đến tính mạng thầy có chịu trách nhiệm nổi không?” Tôi chất vấn đối phương.
Thầy Trịnh là giáo sư danh giá của khoa mỹ thuật trường Đại học Thủ đô, đi đâu cũng được kính trọng và tâng bốc, bỗng nhiên bị tôi không nể mặt nói cho nghẹn họng như vậy thì mặt tái xanh, nói chuyện cũng không khách sáo nữa.
“Chuyện này liên quan gì đến em? Em tham gia cuộc vui làm gì? Ma Xuyên, em đi tới văn phòng với thầy, chuyện này chúng ta từ từ nói.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Ma Xuyên. Hắn nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng, chậm rãi uống hết một nửa chai nước, cụp mắt suy nghĩ hồi lâu mà không nói gì.
Siết chặt khăn giấy trong tay, tôi bị sự im lặng của hắn làm cho phát cáu, không khỏi thúc giục.
“Cậu có đi không? Không đi thì tôi đi.”
Lúc đó tôi cảm thấy mình thật tốt khi đứng ra bênh vực cho hắn. Lựa chọn đơn giản như vậy hắn còn do dự, trong lòng vừa giận vừa sốt ruột, nói ra cũng không nghĩ sâu xa – Tại sao hắn không đi thì tôi lại đi? Tôi không đi học còn đi đâu?
Tôi làm bộ muốn đi, nhưng vừa xoay người thì cổ tay đã bị nắm lấy từ đằng sau.
Xoay người, Ma Xuyên lựa chọn trước mặt mọi người: “Tôi đi với cậu.” Hắn nói rồi tăng thêm lực ở tay.
Nỗi uất ức bao trùm lòng tôi lập tức tan biến, tôi trở tay nắm chặt tay hắn, kéo hắn đi, vừa đi vừa quay đầu sang bên cạnh ngạo nghễ nói: “Thưa thầy, thầy mau thông báo cho lãnh đạo viện đi, đừng cố biến chuyện to chuyện thành chuyện nhỏ, bọn em không chấp nhận đâu!”
Biểu cảm đó của thầy Trịnh, đã nhiều năm như vậy rồi mà tôi vẫn có thể nhớ rất rõ. Sau đó chuyện này ầm ĩ rất lớn, địa vị của Ma Xuyên rất đặc biệt, nếu muốn làm lớn chuyện thì thật sự có thể làm lớn chuyện.
Cuối cùng, trước khi cảnh sát tìm được thì cả hai đã không chịu nổi mà “đầu thú”. Hai người đều bị phạt, một người cảm thấy xấu hổ khi ở lại trường nên đã ngừng việc học và về nhà không lâu sau đó.
1
Lúc đó tôi không có thời gian để suy nghĩ, sau này chia tay rồi, đôi khi nhớ lại trước kia, tôi luôn không khỏi nghĩ… Chẳng lẽ anh thực sự không phát hiện ra vật lạ trong cốc nước sao? Anh thật sự cần tôi bảo vệ sao?
Có lẽ đúng như hai tên cặn bã đó suy đoán, con người thật của Ma Xuyên không hề vô dục vô cầu, siêu phàm thoát tục như bên ngoài.
Anh cũng có những ham muốn trần tục, chỉ là anh giấu chúng rất sâu…
Khi từ trong giấc ngủ mở mắt ra, trong hoảng hốt tôi còn không biết hôm nay là ngày mấy, hoang mang trước hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm.
Sau một phút, ký ức quay trở lại, tôi nhớ ra mình đang ở nhà dì Côn Hoành Đồ ở làng Tả Xương, ngồi dậy khỏi giường trong khi ôm lấy cái trán đau căng lên của mình.
Cửa sổ hơi mở, không khí trong lành từ bên ngoài tràn vào, mang theo một ít hơi ẩm sau cơn mưa buổi sáng.
Trong phòng không có Ma Xuyên, tôi đi đến bên giường, xỏ giày muốn đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn nên lại ngồi xuống.
Nhìn xuống phần thân dưới của mình, nhiều ký ức hơn được đánh thức, tôi rê.n rỉ, đầu trở nên đau hơn.
“Dm, a…” Lưỡi cũng đau!
Hôm qua trên chiếc giường này, tôi và Ma Xuyên đã hôn nhau say đắm, ai muốn kết thúc thì người còn lại sẽ quấn lấy tiếp tục. Cứ như vậy mãi, cho đến khi tôi say khướt nắm lấy tay Ma Xuyên dẫn xuống dưới.
Ma Xuyên không chịu, tôi bèn cọ vào tay anh, hết lần này đến lần khác dỗ dành, nói không sao, là tôi ép anh, sẽ không ai trách hắn đâu.
1
Thực ra uống thành như vậy rồi, căn bản không có cảm giác gì nhưng nhìn bàn tay mảnh khảnh ấy luồn vào cạp quần thôi cũng đã là một loại k.ích thích rất lớn.
Bình thường bàn tay này chỉ nâng thánh cỗ, chép kinh văn, tôi có tài đức gì mà để thần tử Tằng Lộc làm chuyện này cho mình.
1
“Ma Xuyên… Ma Xuyên…” Tôi ngồi đó, si mê gọi tên anh, sốt ruột dụi đầu vào vai và cổ anh.
Đột nhiên, miệng bị bịt lại, lòng bàn tay Ma Xuyên nóng ẩm, ánh mắt dưới ánh đèn mờ ảo nhìn trông rất sâu: “Em ồn ào quá.”
Thở ra một hơi, tôi thè đầu lưỡi liếm lòng bàn tay anh, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
“Vẻ dâ.m đãng này của em… học từ ai vậy?”
1
Anh đổi sang nhéo má tôi, tôi đau đớn kêu lên, nhưng lần này không phải là vì lưỡi.
Không có cảm giác cũng phải phân biệt theo trình độ, độ đau đã lấn át độ tê, dù có say tôi vẫn cảm thấy đau.
Tôi không nói được, đành phải nịnh nọt thò tay vào trong quần, nhào nặn cánh tay anh cho tới khi anh nới lỏng năm ngón tay ra một chút. Phần kí ức sau đó thì hơi mơ hồ, tôi quấn lấy anh như không có xương, kề sát vào anh, ôm anh… Như thế ầm ĩ tới nửa đêm mới thiếp đi.
Hôm qua tôi uống rượu nho hay rượu tráng dương vậy?! Làm sao mà đổi cả tính cách vậy??
1
Tôi ngây người ngồi trên giường suy tư, lúc này cửa phòng lại bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Một tay bưng khay, Ma Xuyên thấy tôi đã tỉnh thì trở tay đóng cửa lại, nói: “Em đi rửa mặt đi, lát nữa qua ăn sáng.”
Tôi xỏ giày vào, xấu hổ gãi đầu đi về phía anh: “Tối hôm qua…”
Anh đặt cái khay lên bàn, nghe thấy lời này thì nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Sao, lại muốn nói em quên rồi à?”
1
Tôi lắc đầu một cái rồi liên tục lắc đầu: “Không không, em nhớ, em nhớ hết mà!”