Lúc Chu Hoài Lâm mở miệng, Chu Bình đã lập tức hiểu ý tứ của cha hắn, một mực mong chờ nhìn Thẩm Lệ, được lời này, liền giậm chân bổ nhào vào người Thẩm Lệ, ôm chặt lấy hắn.
“Đại sư huynh, người thật đúng là đại sư huynh thân yêu của ta!”
Thẩm Lệ cúi đầu xoa xoa tóc Chu Bình nói: “Nhà ta chính là nhà đệ, cứ ở thoải mái.”
Chu Bình nâng cái đầu nhỏ, gật gật đầu, dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Chu Thanh, hỏi: “Đại tỷ, năm nay ta không khảo thí, không cần làm bài thi, ta có thể không thể cùng tỷ vào thành không?”
Không đợi Chu Thanh mở miệng, Thẩm Lệ liền nói: “Không được, từ hôm nay trở đi đệ phải luyện chữ.”
Chu Bình lập tức tuyệt vọng nhìn về phía Thẩm Lệ, nói: “Hả? Ngày mai không được sao? Hôm nay là Trung thu mà!”
Thái độ của Thẩm Lệ hết sức kiên định: “Học tập chẳng phân biệt sớm muộn, học sinh chẳng phân biệt ngày đêm, việc học không thể để ngày mai.”
Kỳ thực chậm một ngày đương nhiên là được a, nhưng mà lát nữa Chu Thanh phải vào thành, hắn chỉ muốn đi riêng một mình với Chu Thanh thôi.
Chu Hoài Lâm vỗ một phát lên đầu Chu Bình quát: “Nhanh đi viết chữ đi.”
Nói xong, hắc hắc cười nhìn Thẩm Lệ, nói: “Cứ quyết định như vậy đi, chúng ta tạm thời ở lại nhà ngươi, tiền chúng ta không giao, có điều ăn uống hàng ngày trong nhà chúng ta sẽ lo a.”
Thẩm Lệ thống khoái đáp ứng.
Vấn đề chỗ ở đã đươc giải quyết, Triệu thị vui vẻ sung sướng đi làm điểm tâm.
Hôm qua ôm theo gà thuộc về nhị phòng tam phòng đi, trong viện của Thẩm Lệ không có chuồng gà, ăn xong điểm tâm, Chu Hoài Lâm liền vội vàng làm chuồng gà. Chu Hoài Sơn làm đề thi, Chu Bình viết chữ. Triệu Thị cùng Chu Dao vội vàng chuẩn bị bữa cơm đoàn viên ngày Trung thu. Chu Thanh và Thẩm Lệ thì cưỡi xe la xuất phát.
Trên đường đi, Thẩm Lệ chỉ cảm thấy gió thu thổi lên mặt cũng mang theo tiếng cười, hắn không nhịn được khẽ nhếch miệng lên.
Chu Thanh ngồi ở một bên, hồ nghi nhìn Thẩm Lệ, hỏi: “Huynh cười cái gì?”
Thẩm Lệ quay đầu, ánh mắt ôn nhu đến mức chảy cả ra nước, đáp: “Ta vui vẻ.”
Chu Thanh lập tức cười theo, nói: “Huynh thật là đặc biệt a, kể từ lúc chúng ta quen biết, hình như là chúng ta một mực chiếm tiện nghi của huynh, sao huynh lại vui sướng thành cái dạng này?”
Chu Thanh không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn lại kêu no rồi mà từ chối, bây giờ nàng là thật tâm cảm tạ Thẩm Lệ. Cảm tạ Thẩm Lệ xuất tay trợ giúp nàng trong cơn khốn khó, cảm tạ Thẩm Lệ đêm qua bất chấp nguy hiểm đội mưa đi tìm nàng.
“Ta đương nhiên vui vẻ a, mỗi một ngày từ khi quen biết cô nương.. A!”
Thẩm Lệ còn chưa nói hết mấy lời hàm chứa tình ý, bỗng nhiên trong mắt cảm thấy đau xót, hình như bị thứ gì rơi vào mắt rồi.
Thẩm Lệ vô thức bưng mắt, Chu Thanh vội vàng ghé người sang, kéo tay hắn ra, hỏi: “Thế nào rồi? Có gì rơi vào mắt sao? Đừng dụi.”
Tay bị Chu Thanh giữ chặt, Thẩm Lệ chỉ cảm thấy trái tim đập bịch bịch như sắp nhảy ra ngoài, trên mặt lại bày ra một bộ đau đớn nói: “Đau quá, thật là khó chịu.”
“Đừng động, có thể là bụi bay vào rồi, ta thổi cho huynh một chút.”
Thẩm Lệ.. A~Thổi một chút!
“Được.”
Chu Thanh quỳ một chân xuống xe la, một tay đỡ lấy đầu Thẩm Lệ, một tay đẩy mí mắt của hắn ra, nhẹ nhàng thổi.
Thẩm Lệ chỉ cảm thấy hắn sắp phun máu mũi rồi.
Nhẹ nhàng thổi mấy lần, Chu Thanh nhìn mắt Thẩm Lệ hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
Toàn thân Thẩm Lệ nhiệt huyết sôi trào, bày ra vẻ không thoải mái nói: “Vẫn còn chút đau rát.”
“Vậy ta lại thổi một chút nữa.”
“Ừm.”
Chu Thanh nhẹ nhàng thổi, đúng lúc này, xe la vốn chậm rãi khoan thai tiến lên bỗng nhiên nghiêng sang một bên. Hôm qua mưa to, một bên bánh xe bị rơi xuống vũng bùn.
Chu Thanh nhất thời trọng tâm không vững, cả người bổ nhào vào người Thẩm Lệ.
“…”
Đây là tiếng Chu Thanh kinh hoảng kêu lên.
A~~~Còn đây là tiếng lòng nhộn nhạo của Thẩm Lệ.
Cơ thể Chu Thanh bị hắn ôm chặt lấy, tiếp đó hai người liền lăn xuống khỏi xe.
Rầm một tiếng! Lưng Thẩm Lệ chạm đất, nặng nề rơi xuống. Chu Thanh được hắn ôm chặt trước ngực.
“Không sao chứ?”
Chu Thanh vội vã đứng lên khỏi người Thẩm Lệ: “Ta không sao, là huynh bị ngã đau a, mau dậy đi.”
Chu Thanh đưa tay kéo Thẩm Lệ đứng dậy, Thẩm Lệ nhăn nhó kêu: “Sau lưng ta đau quá, hình như đụng vào hòn đá rồi.”
“Hả?” Chu Thanh vội vàng ngồi xuống “Vậy ta đỡ huynh, huynh bị đau thì cứ nói nhé.”
“Ừ.”
Chu Thanh dùng một tay đỡ gáy Thẩm Lệ, hơi dùng sức, chậm rãi nâng hắn dậy.
Thẩm Lệ vừa ngồi lên, Chu Thanh đã nhìn thấy dưới lưng hắn là một khối đá, to chừng quả trứng gà.
Khóe miệng giật một cái, Chu Thanh giơ tảng đá lên cho Thẩm Lệ nhìn, nói: “Thật sự có tảng đá.”
May là tảng đá này không sắc nhọn, nếu không dưới cú ngã này đoán chừng liền trực tiếp đâm vào trong người hắn rồi.
