“Không.” Chu Vãn cười cười với cậu ta: “Đi gặp bác sĩ chữa trị cho bà mình.”
Khương Ngạn gật gật đầu, đưa vở ghi hai tiết buổi sáng cô bỏ cho cô.
Chu Vãn khựng lại, nói: “Cảm ơn.”
“Mình đối chiếu với đáp án Vật lý rồi, thi cũng được, chắc có hi vọng có thể lấy được giấy giới thiệu nhập học.”
“Thật à?” Chu Vãn vui vẻ thay cậu ta tự đáy lòng: “Vậy chúc mừng cậu nhé.”
“Vì vậy một năm còn lại này cậu cố gắng lên đi, Chu Vãn, chỉ là đổi một con đường khác thôi, kết quả đều giống nhau.”
“Ừm.”
Giáo viên Tiếng anh đang giảng đề thi giữa kì, Chu Vãn gần được điểm tối đa, chỉ bị trừ điểm ở phần viết văn, cô không nghe giảng giải, chép xong vở của Khương Ngạn, cô nghiêng đầu nhìn bầu trời sáng trưng ngoài cửa sổ.
Càng nhìn, trong lòng lại càng đau.
Nhìn nửa phút, cô nghiêng đầu: “Khương Ngạn.”
“Hả?”
“Cậu có thể cho mình xin số điện thoại của Lục Chung Nhạc không?”
Khương Ngạn sững sờ: “Cậu muốn cái này làm cái gì?”
“Mình có thể không trả lời không?” Chu Vãn cúi xuống, gục xuống bàn: “Chỉ là, sớm muộn gì mình cũng phải cắt đứt.”
Khương Ngạn chần chờ hồi lâu, nói: “Mình có thể cho cậu, Chu Vãn, đúng là cứ giấu giếm như vậy không phải là cách, nhưng cậu đừng làm tổn thương đến chính bản thân mình.”
“Được.” Chu Vãn nói: “Cảm ơn cậu, Khương Ngạn.”
Khương Ngạn không biết rốt cuộc Chu Vãn muốn làm gì.
Nhưng đại khái có thể hiểu, đơn giản là nói thẳng thật ra mình là con gái của Quách Tương Lăng, sau đó chia tay với Lục Tây Kiêu, chấm dứt chuyện sai hoang đường này.
Thật lòng, Khương Ngạn thấy rất tốt khi cô và Lục Tây Kiêu chia tay.
Bọn họ căn bản không phải người một đường, vốn cũng không nên dây dưa với nhau vì chút chuyện này.
Cậu ta ghi số điện thoại của Lục Chung Nhạc lên giấy nhớ, đưa cho Chu Vãn.
Chu Vãn ghi nhớ dãy số kia ở trong lòng, sau khi xé nát thì ném vào túi rác.
———
Chuông tan học vang vọng cả sân trường.
Tiết cuối cùng của lớp A1 đổi thành tiết Toán, vẫn còn đang giảng bài cuối cùng trong đề thi.
Lục Tây Kiêu chờ hành lang bên ngoài lớp A1, đeo cặp sách ở một bên, hai tay dựa lên bệ cửa sổ, lười nhác lại hút mắt.
Từ sau khi Chu Vãn quay về trường học, hai người yêu đương càng dễ làm người khác chú ý, ngày nào cũng đi học cùng nhau thì không nói, Lục Tây Kiêu còn thường xuyên quang minh chính đại chờ cô ở ngoài lớp học.
Các giáo viên đều biết rõ, thành tích của Lục Tây Kiêu tăng lên vượt bậc, Chu Vãn cũng không tụt dốc, liền dứt khoát mở một mắt nhắm một mắt.
Lúc trước trên diễn đàn của trường học còn tổng bàn tán, đánh cược nói Chu Vãn có thể ở bên Lục Tây Kiêu bao lâu.
Cho tới bây giờ đều ồn ào bắt đầu nghi ngờ Lục Tây Kiêu thật sự là đổi tính rồi, chẳng lẽ thật đúng là đã thành loại thâm tình.
Cuối cùng cũng tan học, Chu Vãn thu dọn xong cặp sách, ra ngoài phòng học.
Lục Tây Kiêu nhận lấy cặp sách của cô, tự nhiên cầm ở trong tay: “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Gần đây có một trung tâm thương mại mới mở, đến xem chút nhé.”
“Được.”
Trung tâm thương mại mới có rất nhiều cửa hàng đang làm hoạt động khai trương, Chu Vãn chọn một quán lẩu cừu.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ liền đi dạo ở tầng một một lát, bỗng nhiên, Chu Vãn thoáng nhìn thấy máy chụp ảnh purikura.
Lúc còn bé rất hay thấy purikura này trong những cửa hàng cổ, sau khi lớn lên thì đã rất lâu chưa thấy rồi.
Rất nhiều cặp đôi đều chờ ở bên ngoài để chụp ảnh.
“Lục Tây Kiêu.”
Chu Vãn kéo tay anh, ngón tay chỉ qua: “Chúng ta đi chụp cái kia đi.”
Anh nhướng lông mày, cười khẽ: “Được.”
Giữ lại mười năm trước không phải phong cách chủ yếu của purikura này, khung có đủ mọi màu sắc, rất nhiều người đã chụp xong đi ra đều xem ảnh rồi cười không ngừng.
Xếp hàng gần 20 phút, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Hai người vén rèm lên vào trong phòng nhỏ, có nhiều loại khung và filter có thể lựa chọn.
Chu Vãn và Lục Tây Kiêu đứng trước camera, nhìn khuôn mặt trong màn hình bị filter làm thay đổi.
Khí chất ưu việt của Lục Tây Kiêu đã bị mài mòn đi rất nhiều, nhưng không thể không thừa nhận, gương mặt này của anh có thể cân được mọi góc chết, chụp thế nào cũng đẹp.
Sau khi chụp mấy tấm, Lục Tây Kiêu nhướng lông mày, nói: “Hôn một cái?”
Chu Vãn khựng lại: “Hả?”
“Loại ảnh chụp phong cách này, không phải nên hôn sao?” Lục Tây Kiêu cười nói.
Anh cúi đầu, nâng cằm Chu Vãn lên, thấp giọng nói: “Dù sao có rèm che rồi, người khác cũng không nhìn thấy.”
Nói xong, anh cúi người hôn Chu Vãn, tay kia ấn phím, chụp ảnh.
Lúc trước Lục Tây Kiêu cực kỳ bài xích chụp loại ảnh này, cảm thấy vừa nhàm chán lại vừa trẻ con.
Chưa từng không nghĩ tới có một ngày bản thân cũng làm như vậy.
Tổng cộng chụp hai mươi tấm hình, trả tiền, từng tấm ảnh lớn chứa những tấm ảnh nhỏ đi từ lỗ rửa ảnh ra.
Chu Vãn rất nghiêm túc nhìn từng cái một: “Lục Tây Kiêu.”
“Hả?”
“Những hình này có thể để ở chỗ em không?”
Giữ lại làm kỷ niệm cuối cùng của cô.
Lục Tây Kiêu nhíu mày: “Được chứ, nhưng anh chụp một tấm trước đã.”
Anh chụp xấp ảnh kia, rồi sau đó đăng lên vòng bạn bè, thoáng chốc nhận được rất nhiều lượt like và bình luận, đa phần hồ bằng cẩu hữu.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha đệt, làm tôi sợ muốn chết, mẹ nó tôi còn tưởng là đã xuyên không rồi cơ.] [Anh Kiêu đã bắt đầu giở trò để phát cơm chó rồi.] [A Kiêu, vì yêu đương mà không muốn hình tượng của mày nữa sao?]———
Ngồi trên xe taxi, Lục Tây Kiêu nhìn những bình luận này, đưa cho Chu Vãn xem: “Mấy tấm ảnh kia không đẹp trai à?”
Chu Vãn: “…”
Hình nhỏ không thấy rõ mặt của anh, chỉ thấy một đống khung ảnh lòe loẹt, cũng khó trách có người cảm thấy phong cách này là đã xuyên không.
Cô liếc mắt, nhấp môi dưới, khoa trương anh: “Đẹp đấy.”
“Chỉ “đẹp”?”
“…” Chu Vãn nhìn anh một cái, không nhịn được cười, sửa lại: “Rất đẹp trai.”
Cười một lát, Chu Vãn nhìn khuôn mặt Lục Tây Kiêu mặt, bỗng nhiên mũi lại chua xót.
Cô hốt hoảng nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
———
Buổi tối, sau khi Chu Vãn tắm rửa xong, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn vườn hoa tiêu điều hoang vu, lúc Thẩm Lam còn sống, vườn hoa này bốn mùa đều có hoa đua nở, cực kỳ xinh đẹp, sau này Thẩm Lam qua đời, vườn hoa này cũng không có ai chăm sóc.
Cô nghĩ đến dáng vẻ Lục Tây Kiêu cầu xin Thẩm Lam không nên nhảy trong mơ lúc trước.
Nghĩ đến dáng vẻ Lục Tây Kiêu nửa bước cũng khó đi vì chứng sợ độ cao trên sân thượng trường học, đầu đầy mồ hôi.
Chu Vãn cứ ngồi trước cửa sổ như vậy, ngồi từ buổi tối cho đến khi trời tờ mờ sáng.
Cô rơi nước mắt nhìn những tấm ảnh chụp kia, khô rồi lại rơi nước mắt.
Đến khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua tầng mây, phía chân trời chợt rách ra.
Cuối cùng Chu Vãn cũng ra quyết định, cô cầm lấy điện thoại, nhập vào một dãy số, gửi tin nhắn cho Lục Chung Nhạc.
Chu Vãn: [Lục tổng, chào chú, cháu là con gái của Quách Tương Lăng, hy vọng có thể được gặp chú một lần, có một số việc cháu cần nói trước mặt chú, liên quan đến chú, cũng liên quan đến con chú.]
Cô biết Lục Chung Nhạc chưa hoàn toàn bộ nắm được hoàn toàn thực quyền sản nghiệp của nhà họ Lục, còn có một chị gái ở bên ngấp nghé, vì vậy ông ta sợ bản thân sẽ phạm sai lầm.
Lúc trước cưới Thẩm Lam chính là một sai lầm, vì vậy lần này mới chọn Quách Tương Lăng không quyền không thế như vậy, không trẻ tuổi nhưng xinh đẹp.
Mà tin nhắn này của Chu Vãn, giống như một quả bom hẹn giờ.
Lục Chung Nhạc nhất định sẽ gặp cô.
Hơn nữa, trước đó, ông ta sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai.
Đầu ngón tay cô khẽ run, cuối cùng dùng sức nhấn xuống gửi đi.
Cả người giống như mất hết sức lực, điện thoại rơi trên sàn nhà.
Cô buông thõng tay, yên lặng nhìn từng tia sáng phá tan tầng mây, xung quanh đều được thắp sáng, trên đường bắt đầu có tiếng người và tiếng xe.
Chỉ có Chu Vãn ngồi một mình ở đó, bị bóng đen bao phủ.
———
Hôm qua Lục Tây Kiêu cũng không ngủ ngon.
Lúc trước anh nghĩ, Chu Vãn không muốn nói thì đừng nói, anh chỉ xác định cô thích anh là được rồi, những thứ khác anh cũng có thể đợi, dù sao cũng không có gì lớn, đợi ngày nào đó cô cam tâm tình nguyện nói cho anh biết.
Nhưng bây giờ, anh có thể nhận ra một cách rõ ràng, Chu Vãn không vui.
Nhiều khi cô cũng không nhịn được muốn khóc, nhưng lại cố giả vờ ra vẻ cười, giống như vừa rồi trên xe taxi.
Dáng vẻ hốt hoảng sau khi tạm biệt của Chu Vãn, anh đều nhìn thấy ở trong mắt.
Lục Tây Kiêu không muốn cô đau khổ.
“Chú Trương.” Lục Tây Kiêu bấm một cuộc điện thoại.
Chú Trương là quản gia trước đây của nhà họ Thẩm, rất được ông ngoại coi trọng.
Sau này nhà họ Thẩm liên tục gặp biến cố, lúc đó ông rất quan tâm Lục Tây Kiêu.
“A Kiêu?”
Đã lâu rồi bọn họ không liên lạc với nhau, chú Trương kinh ngạc hỏi: “Cháu gọi cho chú sớm như vậy có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì ạ.” Lục Tây Kiêu thản nhiên cười, nhưng nụ cười kia không đến đáy mắt: “Chỉ là muốn hỏi chú một chút, gần đây Lục Chung Nhạc lấy vợ, chú có nghe nói không?”
“Có nghe người ta nhắc đến, nhưng không phải nói không lĩnh chứng sao?”
“Không lĩnh, nhưng chuyện sau này ai biết được.” Lục Tây Kiêu nói: “Vì vậy hôm nay đúng là cháu có một việc muốn nhờ cậy chú.”
“A Kiêu, cháu cứ việc nói là được.”
“Giúp cháu điều tra thêm về người phụ nữ kia đi, chú Trương.”
Anh nói đùa: “Người như vậy, có thể đứng ở bên cạnh Lục Chung Nhạc thì chắc chắn có bản lĩnh, cháu cũng không muốn đến lúc đó, chút sản nghiệp này của nhà họ Lục còn có người tranh cùng với cháu.”
“Được, chú biết rồi, lát nữa chú bảo người đi thăm dò.”
Lục Tây Kiêu đứng trước gương, nhìn nửa hình xăm lộ ra theo cổ áo ngủ, khóe miệng anh giật giật, cười nói: “Cám ơn chú Trương ạ.”