Người đàn ông cau mày một lúc, trầm ngâm. Anh ngước mắt nhìn cô gái, “Em có muốn anh đấu không?”
Vân Đóa sửng sốt một chút, “Hả?”
Lệ Kiêu khẽ liếm môi, “Lấy thêm một đai vàng thế giới về cho em thì có được không?”
Đôi mắt người đàn ông sáng ngời, “Đai vàng thế giới.”
Trái tim Vân Đóa thoáng nhảy một phát, đầu quả tim vừa ấm vừa mềm mại ngọt ngào.
“Em cảm thấy anh đã rất lợi hại rồi!” Đôi mắt màu hổ phác của cô gái như có sao nhỏ, “Anh như thế nào thì em cũng ủng hộ!”
Mắt Lệ Kiêu khẽ chuyển, khóe môi cũng cong lên. Anh không nói gì nữa, chỉ hôn lên thái dương của cô gái nhỏ một cái.
Cô gái nhỏ không biết nhiều về quyền anh, anh cũng không muốn làm cho cô lo lắng.
Một người đàn ông nên quyết đoán trong mọi việc, đam mê sự nghiệp của anh, trong lòng anh tự có chủ ý.
Nhưng ngoài chiếc đai vàng, anh còn muốn sự ca ngợi của cô
Mỗi lần cô ngẩng mặt lên nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng và tán thưởng — anh đã cảm thấy không còn gì vừa lòng hơn…
“Được rồi, nói xong chuyện của anh rồi.” Lệ Kiêu ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái, bảo cô đứng giữa hai chân anh, “Nói chuyện của em.”
Vân Đóa vô tội chớp mắt, “Em có gì để nói?”
“Ừm?” Người đàn ông khẽ nhướng mày, “Vừa rồi em và Ngụy Tấn đã xảy ra chuyện gì? Vì sao em lại cho anh ta bánh lòng đỏ trứng?”
“Mỗi đội viên đều có đấy thôi.” Cô gái nhỏ càng vô tội hơn, “Lúc đó anh ta không phải đội viên sao?”
Lệ Kiêu nhìn cô gái hai giây, sau đó ôm bạn gái vào lòng, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm eo cô.
“Vậy tại sao em lại cười với anh ta?”
Vân Đóa: “?”
Vân Đóa kinh ngạc nhìn ánh mắt không vui của bạn trai, nhìn thấy anh nhếch môi, cô mới giật mình chợt hiểu ra.
Vẻ mặt bừng tỉnh nhanh chóng chuyển thành không nói nên lời.
“Lệ Kiêu,” Cô gái nhỏ bất đắc dĩ cười khẽ, “Anh đang ăn dấm chua với Ngụy Tấn đấy à.”
Mi tâm Lệ Kiêu khẽ động, vô cùng khảng khái hùng hồn: “Không thể sao?”
Vân Đóa im lặng bĩu môi, “Anh là quyền Vương hay là dấm Vương?”
Cô nở nụ cười, “Em không thể cười với người khác sao? Chỉ cười thoáng một cái chẳng lẽ người đàn ông khác sẽ thích em được sao?”
“Sao lại không?” Lệ Kiêu nhìn cô thắm thiết, “Nếu không thì em nghĩ tại sao mà anh thích em?”
Vân Đóa: “…”
Vân Đóa nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của bạn trai, nhịn không mà cười một tiếng.
Anh còn rất biết nói chuyện đấy nhỉ.
Bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại rất ngọt.
“Được rồi mà~” Vân Đóa nâng hai bàn tay nhỏ bé lên xoa mặt bạn trai, lòng bàn tay non mềm nhẹ nhàng vân vê mặt anh, giọng nói dịu ngọt, “Về sau em đây không nói chuyện với Ngụy Tấn nữa.”
Cô cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh một cái, “Em cũng không cười với người đàn ông khác nữa, được chưa nào?”
Cô cố ý nói thuận theo anh. Làm sao Lệ Kiêu có thể thật sự không cho cô tiếp xúc với người khác phái được, cô biết rõ bạn trai mình chỉ ăn dấm một chút thôi.
Không có gì là làm nũng đáng yêu không thể giải quyết.
Nếu như không được, vậy thì làm hai lần:)
Vân Đóa cúi người, lại chạm chạm môi của bạn trai lần nữa.
Quả nhiên, ánh mắt Lệ Kiêu nhìn cô đã bắt đầu nóng lên. Anh liếm môi, khóe miệng hơi vô lại mà cong lên chỉ trong chớp mắt, sau đó anh đưa tay lên ót cô gái và ấn xuống.
Người đàn ông rõ ràng là đã bị trêu chọc rồi, chẳng giống chuồn chuồn lướt nước của Vân Đóa, nụ hôn của anh thật sự vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ.
Hơn nữa cơn ghen rõ ràng vẫn chưa kết thúc, nụ hôn tiếp nối giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ, tràn đầy tính chiếm hữu.
Sau khi nụ hôn ớt đầu tiên qua đi, Lệ Kiêu cũng đã ôm hôn bạn gái không ít lần. Bây giờ rõ ràng anh đã “quen việc dễ làm”, hôn dịu dàng đến miên man kéo dài. Vừa mới bắt đầu Vân Đóa còn có thể đuổi kịp tiết tấu của anh, nhưng cô nào có được hô hấp và sức mạnh như vận động viên, rất nhanh đã không thở nổi.
Cô đưa tay vỗ nhẹ nhẹ bạn trai hai cái, lúc này Lệ Kiêu mới miễn cưỡng thả cô ra. Anh nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng và khóe mắt ngấn nước của cô vài giây, đôi mắt tối sầm lại.
Vân Đóa chóng mặt còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ mảnh mai đã bị kéo xuống.
Lệ Kiêu kề sát vào vai cô. Anh hít một hơi thật sâu, khẽ ngửi hương vị ngọt ngào trên tóc, trên người cô.
Những cử chỉ quyến luyến và thân mật thế này lại làm Vân Đóa động lòng không nhịn được, giây tiếp theo đôi mắt màu hổ phách trợn tròn kinh ngạc, nhẹ nhàng “A” ra tiếng.
Có một cơn đau nhói rất nhẹ ở hốc xương quai xanh, mang đến cảm giác tê dại.
Vân Đóa khẽ ưm một tiếng, miệng nhỏ cong lên vì tức giận.
Chán ghét, lại cắn cô. Anh là là cẩu sao…
“Lệ Kiêu…” Cô trầm thấp gọi tên anh.
Trả lời cô chỉ có âm thanh nuốt rõ ràng.
Cổ cô tê dại, hai cánh tay anh đang ôm bên hông cô càng lúc càng nóng, lưng dưới càng lúc càng mỏi, đầu óc choáng váng càng thêm hỗn loạn.
Ở thời khắc nào đó, trên cổ cô phút chốc có một cảm giác mát lạnh, Vân Đóa giật mình một cái.
Không biết khi nào Lệ Kiêu đã dùng răng cởi nút áo của cô. Anh cắn cổ áo cô, nhẹ nhàng kéo xuống, bờ vai trắng như tuyết lộ ra. Vai xinh đẹp và cổ nối liền xương quai xanh thanh tú–
Cuối cùng còn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ chói mắt.
Lệ Kiêu chằm chằm vào nốt ruồi chu sa kia giây lát, yết hầu trầm xuống, đôi môi anh cũng hạ xuống theo.
Vân Đóa run lên không kìm chế được, phía sau lưng nổi cả da gà lên.
Cô lại nhớ tới lần trước anh uống say nằm sấp trên bờ vai cô mà cọ xát, không biết có phải là đang tìm nốt ruồi chu sa này hay không.
Dường như anh rất thích nốt ruồi nhỏ này…
Vân Đóa rủ mắt nhìn bạn trai, khuôn mặt đỏ bừng như nốt ruồi chu sa.
Đôi mắt đen màu mực của người đàn ông như nước hồ sâu thẳm. Sau khi hôn lên nốt ruồi nhỏ, anh lại tiếp tục gặm cắn như chưa đã nghiền, quai hàm cứng rắn phơi bày ra một loại gợi cảm lạ thường, xương mày anh đỏ cả lên, cả người vô cùng dục.
Vân Đóa yếu ớt đẩy anh ra, “Lệ Kiêu.”
Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ, cảm giác như sắp khóc đến nơi, “Anh, anh muốn cắn mất nốt ruồi nhỏ của em sao…”
Lệ Kiêu không trả lời cô, cũng không dừng động tác lại.
Giống như anh đã nhập ma.
Anh chỉ muốn cắn luôn nốt ruồi chu sa kia xuống. Muốn nuốt cả nốt ruồi nhỏ và cô, cùng đem xương bỏ bụng, vô cùng có hương vị.
Cô là sắc đẹp có thể ăn được, là món ăn quý giá của kẻ tham lam là anh, là quả đào nhỏ của anh.
Cô là của anh. Chỉ có thể là của anh mà thôi.
*Quả thật không sai, Viêm Trì là cầm thú, Lệ Kiêu là dã thú =)))