Trầm Lăng ăn ngay nói thắng, nhướn mi, nhìn thẳng vào Đông Hoàng, lấy cái mũi của mấy kẻ này, chỉ sợ đã sớm biết hắn đã từng quan hệ với ai, nếu là ngày xưa Trầm Lăng tuyệt không nói chuyện này ra khỏi miệng, ba cái sự mất mặt như vậy, bảo hắn như thế nào có khả năng khai ra.
Nhưng lúc này, Trầm Lăng đang khó chịu sao có thể bận tâm nhiều như vậy, hắn không lớn tiến quát thẳng vào mặt mấy tên này, đã là vạn hạnh lắm rồi, về phần chuyện mặt mũi đã bị hắn sớm ném qua chín tầng mây rồi.
“Long thú trời sinh đã có cảm ứng, ngươi nơi này đang dựng dục tuyệt đối là con nối dòng của ta, chỉ có con nối dòng của Long thú mói có khả năng trong thời gian ngắn như vậy đã sinh ra.”
Đông Hoàng kiêu ngạo nói xong, không nhìn tới vẻ mặt xanh mét của Bác Nhã, thời gian mang thai của Long thú so với các tộc thú nhân khác mà nói là ngắn nhất,, cũng có lẽ để tránh phải bất lợi, họ sinh ra đã có ngay được hình người, đây cũng là một ưu thế mà các thú nhân khác không thể bằng
Huyền Minh đứng một bên, nhẹ nhàng gật đầu, vuốt mồ hôi lạnh trên mái tóc của Trầm Lăng, nói “Đông Hoàng nói đúng, đây cực có thể là con nối dòng của Đông Hoàng, Dực xà thụ thai phải mất ba tháng mới biểu hiện ra, Long Ưng lại càng lâu.”
Ý tứ trong lời không cần nói cũng biết, cùng Đông Hoàng nhìn nhau, rất nhanh thành lập chung trận tuyến
Bác Nhã run rẩy khoé miệng, lớn tiếng phản bác “Trầm Lăng là Nguyệt Thần sứ, ai có thể khẳng định nó nhất định là của Đông Hoàng, nói không chừng là của ta, Nguyệt Thần sứ khác với các giống cái khác, nói không chừng đây là con nối dòng của ta.”
Ánh mắt như lửa nóng của Klose cùng Đan Dịch nhìn chằm chằm vào Trầm Lăng, việc Trầm Lăng thụ thai với bọn họ chính là một kích thích thực lớn, Klose cùng Ba Tạp sống chung đã nhiều năm, vẫn không có tí động tĩnh nào, Đan Dịch cũng không thua kém, vì giống đực sinh con nối dòng, chính là ước mơ của mọi giống cái, nhưng mấy năm gần đây giống cái càng ngày càng khó thụ thai, quả Trám giúp cho giống cái thụ thai cũng ngày càng ít.
Lời nói của Bác Nhã, giống như một trái bom, khiến Đông Hoàng bất mãn ngẩng đầu, nhìn Bác Nhã, con ngươi đen dần hoá thành vàng, cánh tay chạm tới điểm đỏ trên tay Trầm Lăng, khoé miệng gợi lên trào phúng, lạnh nhạt nói “Lần đầu của Lăng thuộc về ta.”
Sau khi nói xong, vừa lòng nhìn bản mặt buồn bực của Bác Nhã, Huyền Minh thì quay đầu sang một bên làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt nghẹn khuất kia của Bác Nhã, tên Đông Hoàng này tuyệt đối có bản sự làm kẻ khác tức chết
Thác Bạt đứng ở bên ngoài, mạnh mày nghiêm túc lạnh lẽo, nhìn Trầm Lăng bị vây trong ***g ngực Đông Hoàng, trà mâu rũ xuống, xung quanh phóng thích cảm giác cô đơn, liếc nhìn Trầm Lăng, sau đó quay người rời đi.
Thác Lạc vuốt miệng, trừng mắt nhìn Trầm Lăng trong phòng, cuối cùng đuổi theo thân ảnh Thác Bạt rời khỏi Vũ Linh tộc, cùng với họ rời đi còn có một thân ảnh khác đang núp ở một nơi bí mật gần đó, mấy người bên trong ai cũng đang đắm chìm trong việc Trầm Lăng thụ thai, nên cũng không ai phát hiện mấy người đã rời đi.
Dịch Chương, Ám dạ tộc huyên náo vô cùng, cho dù là ban đêm cũng vẫn náo nhiệt phi phàm như cũ. lửa trại đầy trời, phần đông thú nhân đều ngồi vây quanh lửa trại, thịt nướng thơm ngào ngạt, rượu nóng nồng đậm hương vị, khiến cho thú nhâm chìm vào cuồng hoan
Trầm Lăng im lặng nhìn thanh thuỷ trong tay, hung tợn trừng mắt với bọn Đông Hoàng đang ngồi bên theo dõi hắn, dựa vào cái gì bọn họ được ăn thịt cá, hắn lại chỉ có thể uống nước thanh thuỷ, ăn hoa quả — ánh mắt híp lại, chuyển động hơi thở không có hảo ý
Đứng dậy, buông chén gỗ trong tay, vỗ vỗ tro bụi trên mình, nghĩ đến lúc rời đi, lại bị Đông Hoàng ở sau mạnh mẽ giữ lại, vì phương diện kia nên hiện tại y rất quấn quít lấy Trầm Lăng, Huyền Minh đã hoá thành hình thú, vốn quấn trên người Trầm Lăng, nhưng lúc này y lại đang lang thôn hổ yết ăn thịt nướng bên mình, ngày mai các đại tộc đã bắt đầu tranh đấu, đêm nay có thể xem như thả lỏng trước trận chiến
“Đi đâu?”
Đông Hoàng giữ chặt Trầm Lăng đang muốn xoay người rời đi, đáy mắt mang theo không ủng hộ, Lăng thân đang thụ thai, sao có thể thô lỗ như vậy, nếu như bị thương thì sao, phải làm cái gì bây giờ?
Thấy Đông Hoàng sắc mặt tối sầm, Trầm Lăng khó chịu híp mắt, gạt tay Đông Hoàng ra, hắn gầm nhẹ “Đi đâu? Ngươi quản được sao? Lão tử trước khi đi WC cũng cần ngươi phải đồng ý sao? Lăn!”
Trầm Lăng thẹn quá hoá giận trực tiếp phun lời thô tục, chuyện thụ thai hắn còn có điểm chưa tiếp thu nổi, mấy người Đông Hoàng lại còn không ngừng kích thích hắn, hắn vẫn chịu đựng chưa bùng nổ, nay lại bị Đông Hoàng bức ra nóng nảy, sao còn quản được nhiều như vậy, đẩy tay Đông Hoàng ra, xoay người liền vội vã rời đi, lưu lại Đông Hoàng một mặt ngạc nhiên.
Huyền Minh chậm rãi nhai đồ trong tay, quay đầu nhìn Đông Hoàng đang thạch hoá, cùng với Bác Nhã đang vui sướng khi thấy có kẻ gặp hoạ.
“Lăng cùng giống cái bình thường bất đồng, chuyện thụ thai hắn còn có chút chưa chấp nhận được, ngươi lại cứ không ngừng nhắc nhở hắn chuyện này, hắn không phát điên mới là lạ.” Thân rắn chậm rì rì lắc lư, ở trên người Lăng đều có kí hiệu mà bọn họ lưu lại, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ còn chưa có đi theo sau.
Trầm Lăng một đường suy nghĩ, trong tay cầm một nhánh cây, bị Trầm Lăng vặn tới thay hình đổi dạng
Đột nhiên, một tiếng hít thở cực khẽ làm Trầm Lăng bừng tỉnh, phút chốc dừng lại cước bộ, quát “Ai? Đi ra, lén lút muốn làm cái gì?” Nhanh chóng ngưng mắt nhìn chằm chằm vào lùm cây cách hắn không tới hai thước.
Một thân hình kiều tiểu (nhỏ nhắn xinh xắn) chậm rãi từ trong bóng râm đi ra, nương theo ánh lửa trại Trầm Lăng có thể thấy rõ diện mạo người mới tới, vóc dáng không cao, so với hắn thấp khoảng nửa cái trán, trong đôi trà mâu lạnh lẽo không mang theo nửa điểm suy nghĩ, cả người ngơ ngơ ngác ngác mộc mộc, giống như một tượng rối gỗ di động, sắc mặt còn tái nhợt làm cho người ta có chút không đành lòng
“Ngươi là ai? Đi theo ta làm gì?”
Trầm Lăng nghiêng đầu đánh giá giống cái trước mắt, mùi dược thản nhiên toả ra, người tới hẳn là y sư, bất quá y là ai? Trong ấn tượng của Trầm Lăng y chưa từng gặp qua người này
Loan Phượng nở một nụ cười cứng ngắc, nhẹ nhàng nói “Ngươi chính là Trầm Lăng, ta gọi là Loan Phượng, là y sư của Dực Xà tộc, hôm nay tới tìm ngươi nói về chuyện của Huyền Minh.”
“Chuyện của Huyền Minh? Ngươi biết Huyền Minh.” Trầm Lăng mang theo nghi hoặc nhìn Loan Phượng trước mắt, tổng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cụ thể là không thích hợp chỗ nào, trong khoảng thời gian ngắn hắn không nói ra được, vẫn cẩn thận cùng Loan Phượng duy trì khoảng cách
“Ta xem như là một nửa mẫu thân của Huyền Minh, nhìn y lớn lên từ nhỏ.”
Loan Phượng ôn nhu nói xong, trong con ngươi như tro tàn bỗng chợt loé lên một tia nhu tình rồi biến mất, lại lập tức khôi phục vẻ trống rỗng, ánh mắt nâng lên nhìn Trầm Lăng, trà mâu liền tối lại, thâm u không thấy đáy, làm cho người ta có chút cảm nhận thấy một hơi thở lạnh gáy
Trầm Lăng nhẹ nhàng chạm đến điểm đỏ trên cổ tay trái, cấp thêm can đảm cho bản thân, ánh mắt nhíu lại “Ngươi nếu nói muốn tìm Huyền Minh, thì y ở ngay phía trước.” Cánh tay chỉ về chỗ lửa trại cách đó không xa, lướt qua eo lưng sờ sờ, lại không có chạm đến dao giải phẫu quen thuộc, lúc này mới nhớ ra trước đo không lâu đã bị Đông Hoàng tịch thu, nói là vì an toàn của hắn, dao này quá mức sắc bén.
Loan Phượng hướng phía trước đi tới, muốn đụng vào hai má Trầm Lăng, bị Trầm Lăng né đi, trà mâu bắt đầu nổi giận, bàn tay lướt qua một thân cây bên cạnh, phút chốc liền xé xuống một khối vỏ cây thực lớn, nguyên bản ngón tay tinh xảo khéo léo, giờ phút này lại có thêm một bộ vuốt thật dài, loé lên quang mang u lãnh
Trầm Lăng cẩn thận nuốt nước miếng, nếu không phải hắn né mau, phỏng chừng nửa cái tay đã bị xé ra, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Huyền Minh đang ở cạnh đống lửa phía xa, bỗng nhiên rùng mình một cái
Quay đầu nhìn Đông Hoàng và Bác Nhã, nói “Theo ta mau, Lăng xảy ra chuyện rồi?” Ở chỗ kí hiệu vừa hạ trên mình Trầm Lăng, bỗng nhiên truyền đến cảm xúc dao động kịch liệt, Huyền Minh nhanh chóng biến hoá, đuôi rắn rất nhanh dao động, hướng tới chỗ Trầm Lăng chạy đi.
Đông Hoàng, Bác Nhã theo sát phía sau, đáy mắt đều mang theo sát ý, Đáng chết, sơ suất!!