“Đúng, cũng có khả năng này.” Trần Cẩn Phong tiếp tục trình bày: “Vậy nên để điều tra chân tướng sự việc này ta đã lên một kế hoạch, nhưng đương nhiên trước khi thực hiện kế hoạch ta vẫn phải chắc chắn xem có ai nhặt được rồi đánh một chùm khóa khác không, kết quả không có ai làm vậy. Cũng đồng nghĩa với việc chỉ có Cao công công giữ một chùm, Lý công công giữ một chùm và có thể có một chùm thứ ba do Lý công công tự đánh. Còn chùm bị mất lại rơi vào tay chúng ta mà chẳng dính chút tổn hại nào.
Bùi Đàm gật đầu.
” Do đó ta đã nói dối trước mặt mọi người rằng Dương Đàm tỉnh lại rồi. Hung thủ nghe xong tự biết nếu như không giết Dương Đàm, hành tung của hắn sẽ bị bại lộ, vậy là từ sau khi biết tin đó hắn vẫn luôn tìm thời cơ để ra tay. Thời cơ cũng đến sau đó không lâu, chính là buổi tối nay. Đầu tiên là các thị vệ lơi lỏng cảnh giác, sau đó một nửa thị vệ rời đi, trong đám người ở lại lại có hai thị vệ lấy cớ rời khỏi vị trí canh gác. Hung thủ thấy cơ hội đã đến, hắn chế ngự hai thị vệ canh cửa còn lại, lấy chìa khóa để đột nhập vào phòng. Đúng lúc này Thiên ngưu vệ ập tới ngăn cản hành động của hắn, khiến hắn không kịp rút chìa khóa ra mà chỉ đành nhanh chóng chạy thoát thân. “
Bùi Đàm nghe vậy gật gù đáp:” Nói vậy chỉ có hai người có khả năng là hung thủ, một là Cao công công, hai là Lý công công, những kẻ khác đều không liên quan. “
” Đúng vậy, Bùi đại nhân phân tích vô cùng chuẩn xác. “Trần Cẩn Phong đáp.
” Nhưng mà cậu cũng thấy đấy, cảnh tượng trước mắt chúng ta nói thế nào cũng không thấy liên quan đến tên hung thủ ban nãy. “Bùi Đàm chau mày nhìn về chiếc bàn bừa bộn.
” Đây chính là điểm cao tay của hung thủ, hắn muốn lợi dụng người khác để làm chứng cứ ngoại phạm. “Trần Cẩn Phong nói chắc nịch.
” Thì như ban nãy cũng nói rồi, có thể là Cao công công, mà cũng có thể là Lý công công, tại sao cậu lại chắc chắn được là Lý công công, với cả sao cậu lại biết hung thủ sẽ ở trong phòng Cao công công? “Bùi Đàm vẫn cảm thấy một số chi tiết thật khó lí giải.
” Nói Lý công công sẽ xuất hiện ở phòng Cao công công là bởi hắn hoàn toàn không ngờ được rằng chúng ta giăng tấm lưới này để bắt hắn, cũng không ngờ rằng hắn để chùm chía khóa đánh mới lại ổ khóa phòng Dương Đàm. Mặc dù võ công hắn cao cường nhưng đối diện với hàng nghìn Thiên ngưu vệ, hung thủ tự biết thiểu số không đấu lại được đa số nên đã không kịp quan tấm đến việc rút chìa ra mà chỉ mải bỏ chạy. Có điều hắn cũng là kẻ thông minh, nếu chùm chìa khóa này rơi vào tay chúng ta, nhất định sẽ khiến chúng ta nghi ngờ sự tồn tại của chùm chìa khóa thứ ba, rồi sẽ dồn nghi ngờ lên người hắn. Vậy nên để đổ tội cho người khác, hắn chỉ đành lấy trộm chìa khóa từ chỗ Cao công công. Nếu Cao công công mất chìa khóa, sau đó lại có chìa xuất hiện trước cửa phòng Dương Đàm sẽ không khó khiến mọi người cho rằng Cao công công là hung thủ. Do đó ta đoán chắc việc bây giờ Lý công công cần làm nhất chính là đến phòng Cao công công để trộm chìa khóa, vì lẽ đó ta mới mời Bùi đại nhân tới phòng Cao công công. “
” Ồ thì ra là như vậy. “Bùi Đàm vừa vuốt râu vừa nói.
” Hừ, Trần Cẩn Phong ngài thật biết dựng chuyện. “Lý công công nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng mở miệng phản bác:” Lẽ nào Cao công công không biết lợi dụng nô tài để làm chứng cứ ngoại phạm sao, lẽ nào Cao công công không thể thật sự đi hành thích rồi làm mất chìa khóa sao? Ngài luôn dồn nghi ngờ lên người nô tài sau đó ngụy tạo đủ điều, khiến tất cả mọi người đều dồn chú ý lên người nô tài. Tuy lời ngài nói nghe có lí đấy nhưng sự thực hoàn toàn không phải như thế. “
Trần Cẩn Phong chỉ cười khẩy:” Nếu ta đã chắc chắn là ngươi làm ắt sẽ đưa ra được bằng chứng. “Nói đoạn chàng lấy từ trong tay áo ra một vật bày ra trước mặt mọi người. Vật này chính là chùm chìa khóa lấy được từ cửa phòng Dương Đàm.
” Lý công công, tên giết người nhà ngươi, ngươi hại chết cha mẹ ta, còn dám đứng đây nói ta dựng chuyện. “Trong chớp nhoáng, đôi mắt chàng như bừng lên ngọn lửa căm thù, con người đen láy tràn đầy nỗi oán hận.
” Trần Trạng nguyên, cậu đừng hành động theo cảm tính, có chuyện gì thì từ từ nói, cậu phân tích rất chính xác nhưng lời Lý công công nói không phải không có lí.”Nhất thời Bùi Đàm không biết phải làm thế nào mới đúng, ông biết giờ mình đắc tội bên nào đều sẽ để lại hậu quả nên đã quyết định lùi bước quay lưng lại với hai người họ.