“Kem đánh răng bàn chải đánh răng có phải mang đi không nhỉ? Không cần mang, qua bên kia mua là được, nhưng đã dùng quen bàn chải của mình rồi, qua bên kia mua lại lãng phí, tuy tốt nhất không cần mang theo nhiều đồ đạc, đi du lịch vẫn nên gọn nhẹ một chút, mang mấy thứ linh tinh hẳn sẽ không chiếm quá nhiều không gian, vẫn nên mang theo.” Mạch Đinh lẩm bẩm lầu bầu .
Mất hơn hai tiếng suy xét, cuối cùng chỉ mang theo bàn chải, kem đánh răng cùng một tờ giấy ghi tên các nơi cần “chiếm đóng” ở Sanya, sau đó thêm mỗi người một bộ quần áo, thế là hết. Bất quá chỉ vì mấy thứ đồ linh tinh như vậy, cần suy xét lâu đến thế sao? Thật sự là khó hiểu .
Buổi tối An Tử Yến tìm khắp nơi không thấy bàn chải đánh răng của mình đâu. Trông thấy cái balô được Mạch Đinh tân tân khổ khổ hô biến thành dị thường sạch sẽ, mở ra, lôi hết mọi thứ bên trong ra ngoài, rốt cuộc cũng tìm được bàn chải đánh răng của mình, sau đó giữ nguyên hiện trường chạy đi đánh răng, Mạch Đinh vừa mới rửa bát xong quay trở lại phòng ngủ, liền thấy thành quả sau hai giờ đồng hồ của mình hiện tại giống một bãi chiến trường, quần áo mình đã gấp gọn gàng, giấy tờ đã cất, cậu túm tóc kêu lên: “An Tử Yến, là cậu làm có phải không?”
“Không phải.” An Tử Yến vừa đánh răng, vừa đáp .
Mạch Đinh vọt tới cửa phòng tắm: “Còn nói không phải cậu, thế cái bàn chải kia cậu lôi ở đâu ra? Sao cậu lại làm như vậy? Không biết tôn trọng thành quả lao động của người khác. Xấu xa.” Khi Mạch Đinh còn muốn tiếp tục giáo huấn, An Tử Yến liền đóng ngay cửa lại .
“Cậu từ trên xuống dưới đều là bi kịch.” Mạch Đinh căm giận phun ra một câu, quay trở lại gấp quần áo .
Đến lúc ngủ, căn phòng tĩnh lặng, đột nhiên vang lên tiếng cười quỷ dị của Mạch Đinh, cậu dùng chăn che miệng cũng không ức chế được bả vai run rẩy của mình. An Tử Yến khẽ cắn môi, bật đèn đầu giường: “Cậu mẹ nó ngu thật rồi à?”
“Tớ vui quá ấy mà, cảm giác như đi hưởng tuần trăng mật.” Lại phát ra tiếng cười khiến người ta mao cốt tủng nhiên .
“Mau ngủ cho lão tử.”
“Không ngủ được, cậu ru tớ ngủ đi, tỷ như kể cho tớ nghe chút chuyện cổ tích.”
“Cậu còn nhỏ à?”
“Kể chuyện có tác dụng bình phục cảm xúc, bằng không có khi tớ sẽ cười cả đêm, nếu cậu chịu được thì tốt.” Những lời này nghe sao cũng thấy giống như đang uy hiếp .
An Tử Yến tắt đèn ở đầu giường đi, quyết định không để ý tới Mạch Đinh, tiếp tục ngủ .
Đúng lúc ấy, tiếng cười lại truyền ra từ trong chăn, An Tử Yến rốt cuộc không thể nhịn được nữa .
“Lại đây, tớ kể chuyện cho cậu nghe.” Lời này quả thực phát ra từ kẽ răng .
“Thật sao?” Mạch Đinh tiến vào trong ngực An Tử Yến, ánh mắt trong bóng tối chợt lóe sáng .
“Trong một thôn làng ở một ngọn núi nhỏ.”
Mạch Đinh cắt ngang lời An Tử Yến: “Cậu quên không thêm ngày xửa ngày xưa a.”.
“Khi tớ kể chuyện không được cắt ngang.”
.
“Ngại quá, cậu kể tiếp đi, tớ lấy nhân cách ra thề tuyệt đối sẽ không xen vô nữa.”.
“Ngày xửa ngày xưa, trong một thôn làng ở một ngọn núi nhỏ xa xôi có một cậu bé, cậu bé sống chung với cha mẹ của mình, tuy cuộc sống rất nghèo khổ, nhưng rất vui vẻ. Có một lần, cậu bé lên núi chơi, bị một luồng ánh sáng hấp dẫn, cậu đi theo ánh sáng tiến sâu vào rừng cây, rồi ngây người khi trông thấy loài vật xinh đẹp trước mặt, đó là một con độc giác thú (thú một sừng), bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt màu lam, cậu bé tiến lên vuốt ve nó, nó cũng không bỏ trốn. Rất nhanh hai người trở thành bạn tốt.”
Đây là tình tiết Mạch Đinh rất thích, cậu tiếp tục im lặng lắng nghe .
“Cậu bé mang thú một sừng về nhà, xin cha mẹ cho phép nuôi dưỡng. Cuối cùng ch mẹ cậu cũng đồng ý. Việc là cũng theo đó mà đến. Buổi tối, trong phòng luôn truyền ra tiếng cười khe khẽ của cha cậu, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho ông vui vẻ như vậy?”
Mạch Đinh càng nghe càng cảm thấy không thích hợp .
“Đến sáng hôm sau, cậu bé bị đánh thức bởi tiếng hét của mẹ, cậu lao ra thì thấy, thấy cha mình bị treo trên xà nhà, cổ ngoẹo sang một bên, lưỡi thè ra, hai chân đung đa đung đưa giữa không trung.” Mạch Đinh muốn cắt ngang, nhưng ban nãy vừa lấy nhân cách ra thề .
“Tất cả mọi người đều cảm thấy con thú một sừng này là tà vật, định giết chết, nhưng cậu bé thề sống chết bảo vệ nó, cuối cùng đành phải đem thú một sừng thả về rừng. Nhưng đêm đến, cậu bé lại nghe thấy tiếng cười của mẹ, trong căn phòng trống rỗng có vẻ chói tai dị thường, cậu bé xuống giường, nằm úp xuống nhìn qua khe cửa vào phòng mẹ cậu, nhưng đột nhiên bà mẹ cũng cúi người xuống, nhìn qua khe cửa, ánh mắt của bà không phải nhìn cậu, mà là nhìn phía sau cậu, giống như sau lưng cậu có cái gì đó. Cậu bé cảm thấy có tiếng hít thở, cậu sợ tới mức không dám quay đầu lại nhìn, trốn ở trên giường phủ chăn kín đầu, hôm sau, mẹ cậu cũng chết, kiểu chết giống y đúc như cha cậu.”
Mạch Đinh đã phát run, gắt gao túm lấy áo An Tử Yến .
“Người trong thôn cảm thấy rất không bình thường, không dám tới gần cậu bé, cậu bé trở nên cô độc không chốn nương thân, không biết đi đâu về đâu. Buổi tối, cậu nghe thấy tiếng cửa mở, cậu không dám cử động, thân thể căng thẳng, nhắm chặt mắt lại. Lúc này cậu cảm giác được có gì đó kề sát mặt mình, cậu rốt cuộc mở to mắt ra, trong con ngươi cái gì cũng không trông thấy, ngoại trừ cặp mắt màu lam kia, cặp mắt ấy cậu vĩnh viễn sẽ không quên được, cậu sợ hãi, thứ đó phát ra tiếng cười của cậu.”
An Tử Yến kề sát miệng vào lỗ tai Mạch Đinh: “Nó nói: Hiện tại đến phiên ngươi.”.
Mạch Đinh bị dọa đến mức sau ót toát mồ hôi lạnh, cậu lẩm bẩm: “Thực xin lỗi, tớ sai rồi, tớ không nên bắt cậu kể chuyện cho tớ nghe, tớ không nên giữa đêm cười cười ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.” Đúng vậy, người như An Tử Yến sao có thể tốt bụng kể chuyện cổ tích cho mình nghe, bản thân mãi mà không rút ra được kinh nghiệm .
“Vậy ngủ.”
“Được.” Mạch Đinh ôm chặt lấy An Tử Yến, nhìn nhìn xung quanh .
“Cậu muốn đè chết lão tử phải không.”.
_____________________________________________
Hôm sau, ngồi trên khoang hạng nhất, Mạch Đinh lại tái phát bệnh cũ: “Cậu xem chân của cậu đặt kiểu gì thế hả? Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, nói thế nào nhỉ, là người thanh niên thì nên tràn đầy sức sống mới phải.”
An Tử Yến mặc kệ .
Đúng lúc ấy phía sau truyền đến thanh âm của một cậu con trai: “Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì a. Khiến lưng em nặng như vậy, mệt chết em, mau đỡ hộ em, thân thể nhỏ bé của em không thừa nhận được áp lực nặng nề như vậy.”
“Lão tử mỗi lần đều để em mang ít đồ nhất.”
“Cái gì chứ, thế mà cũng gọi là chuẩn bị à. Anh xem, đây là đèn pin, nếu đột nhiên mất điện, hoặc bị lạc trong rừng, khe núi, là thứ cần thiết giúp chúng ta sống sót, gần đây em đang xem một kênh mới, nói về kỹ năng sinh tồn, rất hữu dụng, đến lúc đó không chừng anh còn phải cảm ơn em đã cứu anh một mạng. Anh xem còn có dây thừng, dao nhỏ, bật lửa, a —— em thông minh quá, yêu em muốn chết rồi phải không.”
“Anh thật sự không muốn nói chuyện với em.”
Mạch Đinh chọt chọt An Tử Yến bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn: “Thấy chưa, cậu còn may đấy, sao tớ có thể ngu ngốc và dài dòng như vậy được.”
“Cậu cũng chẳng kém đâu.”
Giờ phút này Tô Tiểu Mễ cũng đang thì thầm với Nghiêm Ngôn: “Anh có nghe thấy không, ban nãy cái cậu ngồi đằng trước kia thực thích giáo huấn người khác, anh còn may đấy, cái gì em cũng đều nghe theo lời anh.”
“Nếu em thực sự như vậy, sẽ không lần nào cũng bắt lão tử mang theo một đống rác rưởi.” Nghiêm Ngôn nói .