“Sao vậy?” Tiêu Tê tò mò nhìn hắn.
“Vật nhỏ, đừng nên chọc lửa.” Trương Thần Phi thở dốc nói, “Tôi đã nói rồi, trước khi em trưởng thành thì tôi tuyệt không đụng vào em, đừng cố ép tôi làm cầm thú.”
“Anh nghĩ em là vị thành niên hả?” Khí chất trầm ổn tung hoành nhiều năm trên thương trường, không biết nhìn sao lại nhìn ra cậu giống vị thành niên? Tiêu Tê giơ tay sờ mắt của ông xã, nghi ngờ đôi mắt này có đeo nhầm kính đen gì gì đó.
Trương Thần Phi cười cười, tiểu hài tử ai cũng thích giả bộ mình thành người lớn cả, không vui khi bị người khác nói là còn nhỏ, là một cha nuôi tri kỷ, tự nhiên hiểu được việc phải chú ý đến lòng tự trọng của tiểu bằng hữu: “Ừ, nhìn không giống mười bảy tuổi chút nào, giống y như mười tám tuổi.”
“…”
Cuối cùng, kim chủ đại nhân hiểu rõ điểm cuối cùng của đạo đức thật sự ôm tiểu kiều thê thuần khiết ngủ một giấc, còn cố gắng muốn kể “truyện cổ tích” trước khi đi ngủ cho cậu nghe.
Tiêu Tê cự tuyệt nghe chuyện xưa “Thiếu gia nhà giàu bán thân cứu gia tộc”, xoay lưng về phía Trương Đại Điểu nhắn tin cho mẹ.
[Thần Phi bị cảm rồi, ngày mai con về một mình.]Ngày mai là thứ bảy, chính là ngày hẹn quay về nhà thăm cha mẹ. Tuy rằng không cam tâm tình nguyện trù ông xã nhà mình bị cảm nhưng hắn cứ mở miệng ngậm miệng toàn là “cha nuôi” hay “bao nuôi”, chắc chắn không thể mang theo về Tiêu gia được, chỉ có thể về nhà một mình.
[Mẹ: Cảm thì có sao đâu, cứ để nó về cùng.] [Tiêu Tê: Mất công lại lây bệnh cho mẹ đó, ba sẽ tức giận.]Ngày hôm sau, nghe nói tiểu kiều thê phải về Tiêu gia, kim chủ đại nhân tức khắc không chịu.
“Thời gian cuối tuần của em chính là của tôi, muốn về nhà thì phải xin phép tôi trước.” Trương Thần Phi bá đạo nói, không cho Tiêu Tê mặc quần.
“Hôm trước em nói rồi.” Tiêu Tê hùng hồn nói.
“Thật không?” Trương Đại Điểu đầu óc mơ hồ không nhớ rõ hôm trước tiểu kiều thê đã nói cái gì, suy nghĩ một chút, “Để tôi đi cùng em.”
“Không được!” Tiêu Tê đoạt quần lại, mặc vào, “Anh ở nhà chờ em, ăn xong em sẽ về.”
“Được, vậy cầm cái này theo.” Trương Thần Phi móc một cái thẻ từ trong ví, đưa cho tiểu kiều thê.
Đuôi lông mày của Tiêu Tê nhướng lên, đây chính là phí chi cho việc cực khổ ngủ cả đêm với cha nuôi à? Lần này cũng biết đưa thẻ mà không viết chi phiếu, *** xong cũng không chỉ có hai trăm khiến người chê cười, lấy thẻ dùng trí não quét.
[Vé thông hành giao thông thành phố Bắc Kinh, số tiền trong thẻ, 199.98 tệ.]“Cứ yên tâm mà dùng, hôm qua mới nạp tiền vào.” Tiểu thiếu gia gia đình sa sút rất biết tiết kiệm, ra khỏi cửa chỉ ngồi xe buýt hoặc tàu điện ngầm, kim chủ đại nhân yêu thương cậu lắm nên cho cậu vé đi xe buýt.
“… Gặp lại sau.” Tiểu thiếu gia rất khí phách không cần bố thí của kim chủ, ném vé đi xe buýt nạp hai trăm trừ 0.02 phí thủ tục xuống đất, mở cửa bước đi.
Gọi tài xế Tiêu gia đến đón mình, Tiêu Tê một mình về nhà, đối mặt với cha mẹ không biết sẽ nói gì với cậu.
Bữa trưa vẫn đang được chuẩn bị, một nhà ba người ngồi trong phòng khách, không có Trương Thần Phi Phi điều tiết bầu không khí nên nhất thời có chút im lặng.
“Ai nha, Thần Thần không ở đây đúng là không quen.” Mẹ Tiêu cười nói, đưa cho con trai một quả cam.
Tiêu Tê nhận cam từ trong tay mẹ mình nhưng không ăn. Trước khi ăn cơm cậu không thể ăn gì đó có chứa axit, mặc dù cam này ngọt nhưng nếu ăn vào cũng không thoải mái lắm.
“Ai, cái trí nhớ này thật là!” Mẹ Tiêu vội vàng lấy quả cam lại, đưa cho cậu mấy quả nho tím, “Lúc trước mẹ đưa gì thì Thần Thần sẽ nhận giùm con, đồ con không ăn được thì nó ăn. Ai, con yếu ớt như thế, bây giờ Thần Thần có thể chăm sóc con nhưng đợi nó già rồi thì ai chăm sóc con đây?”
“…” Lại bắt đầu rồi, Tiêu Tê hơi nhíu mày, giả vờ nghe không hiểu.
“Nói là bị cảm gì chứ, có phải là sợ ba nói chuyện con cái nên không dám về đúng không?” Tiêu Tá Nhân không uyển chuyển giống như bà xã, nếu lần trước đã nói rõ với con trai thì liền đi thẳng vào vấn đề, “Lần trước nó nói đã chuẩn bị rồi, bây giờ đã chuẩn bị được cái gì?”
“Con vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Tiêu Tê rũ mắt, nhấc ly trà nóng lên uống một hớp.
“Nói cái gì vậy? Con là một người đàn ông, cũng đâu phải bắt con mang thai, còn phải uống thuốc đông y điều trị nửa năm làm cái gì?” Lời này vừa nghe là biết dùng để ứng phó với gia trưởng, Tiêu Tá Nhân có chút không vui.
“Trong lòng không chuẩn bị tốt.” Tiêu Tê ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ba mình. Cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt việc làm cha, vẫn chưa có năng lực phụ trách việc chăm sóc một đứa trẻ. Huống chi bây giờ phương pháp mang thai hộ chỉ có thể lấy gen của cậu hoặc của một mình Trương Thần Phi, nếu như đứa trẻ không có gen của cả hai người thì cậu không thể chịu được cách làm này.
“Cái này cần chuẩn bị tốt gì, năm đó lúc sinh con, ba cũng đâu có chuẩn bị tốt việc làm cha gì đó…”
Mẹ Tiêu thấy ba Tiêu bắt đầu giận lên, nhanh chóng đá ông một cái. Nói quản gia dọn cơm lên, liền bắt hai cha con đi ăn trước, vừa nói vừa ăn.
“Vấn đề con cái tụi con sẽ tự thương lượng. Không phải vì ba mẹ muốn có cháu mà đi nuôi một đứa, như thế sẽ không công bằng với nó.” Tiêu Tê không để cha mẹ mình có cơ hội dạy dỗ nữa, thẳng thắn nói rõ thái độ của mình, đây không phải là vấn đề của Trương Thần Phi, mà là vấn đề nằm ở chỗ cậu.
“Có cái gì mà công bằng với cả không công bằng, con cái được sinh trong gia đình này thì có gì là không tốt. Hơn nữa, không cần hai đứa tự mình chăm sóc, sẽ không làm chậm trễ công việc.” Mẹ Tiêu rất không hiểu.
“Nếu có con, tụi con sẽ tự mình chăm sóc.” Tiêu Tê siết chặt đôi đũa trong tay.
“…”
“…”
Hai bậc phụ huynh thao thao bất tuyệt bị nghẹn trong cổ họng, trong nháy mắt im lặng. Vành mắt mẹ Tiêu đỏ lên, luống cuống nhìn về phía ba Tiêu. Nhiều năm như thế, Tiêu Tê chưa từng oán giận chuyện cha mẹ ném cậu cho bảo mẫu chăm sóc, bởi vì lúc biết chuyện hai người đã xin lỗi cậu. Nhưng như thế không có nghĩa là không có tổn thương nào tồn tại.
Có trời mới biết lúc cậu biết ba mình tạo áp lực cho Trương Đại Điểu thì cậu có bao nhiêu tức giận.
“Ba mẹ có biết tại sao lúc đó con lại chấp nhận Trương Thần Phi không? Bởi vì không cần quan tâm là lúc nào con muốn ăn thịt nướng, anh ấy bận cỡ nào cũng sẽ dẫn con đi, nướng từng miếng cho con. Chưa từng có ai cưng chiều con như thế.” Tiêu Tê nói, nhịn không được đỏ mắt lên. Cái người rõ rằng bằng tuổi cậu nhưng lại có thể bù tất cả tình thương mà cha mẹ thiếu sót cho cậu.
Tiêu Tá Nhân kinh động một chút, một lát sau, chậm rãi hít một hơi. Lúc này mới hiểu được, câu nói “Năm đó lúc sinh con, ba cũng đâu có chuẩn bị tốt việc làm cha” là câu nói không có trách nhiệm cỡ nào.
“Hu…” Mẹ Tiêu không nhịn được rơi nước mắt, “Viêm Viêm xin lỗi, mẹ…”
“Con không trách ba mẹ, thực sự hai người đã làm tốt hơn so với những ba mẹ khác rất nhiều. Chỉ là chuyện con cái là chuyện của hai tụi con, con mong muốn đợi con thành thục hơn sẽ suy nghĩ đến vấn đề này. Không phải Thần Phi lừa ba, anh ấy chỉ không muốn tạo áp lực cho con thôi, cho nên sau này ba đừng làm khó anh ấy nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với con.” Tiêu Tê hít mũi một cái, cúi đầu, phát hiện có tin nhắn do ông xã gửi đến.
[Trương Đại Điểu: Ăn xong chưa, tôi đến đón em.]Kim chủ đại nhân căng thẳng đến trưa, vẫn nhịn không được muốn đến đón tiểu kiều thê của hắn. Ngẫm lại tiểu kiều thê mềm mại thế, chen chúc với một đám người bình dân trên xe buýt công cộng thì lo lắng không chịu nổi.
[Tiêu Tê: Không cần, em tự về được.] [Trương Đại Điểu: Không được, xe buýt nguy hiểm lắm, em chờ, nửa tiếng nữa tôi tới.]Cha nuôi tiên sinh đã nhiều năm không đi xe buýt không nhịn được lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan, mới tìm xong thì toàn là tin tức gì mà “Chém người trên xe buýt”, “Quấy rối trên xe buýt”, “Tài xế xe buýt đột nhiên phát bệnh”, làm cho hắn kinh hồn bạt vía.
Tiêu Tê đang muốn về nhà thì thấy mẹ khóc không ngừng, chạy nhanh qua an ủi.
Thật ra ba mẹ đối với cậu rất tốt, lúc đuổi bảo mẫu đi thì chuyện làm ăn bắt đầu phát triển hơn. Lúc học cấp ba đã có quản gia và người giúp việc, mà ba mẹ tuổi lớn dần cuối cùng cũng biết yêu thương con trai mình. Cho nên lúc cậu học cấp ba trôi qua y như một vương tử…
Tốt xấu gì cũng thuyết phục được cha mẹ không nói đến chuyện con cái nữa, lại dỗ mẹ xong thì tâm tình của Tiêu Tê cũng không tệ lắm. Đối với chuyện Trương Đại Điểu tự ý tới đón cậu cũng không tức giận. Nhưng không biết có phải là liều thuốc lúc nãy hạ mạnh quá không mà lúc tiễn cậu về ba Tiêu còn nói vài ba câu với Trương Thần Phi.
Trương Thần Phi tự mình mở cửa Maybach bước xuống, bởi vì Tiêu Tê không cho hắn bước vào sân nên liền chờ bên ngoài. Nhìn thấy Tiêu Tá Nhân đi ra thì lại gần chào hỏi.
“Mấy năm nay Viêm Viêm nhờ có con chăm sóc.” Ba Tiêu vỗ vai Trương Thần Phi vừa cao lớn đẹp trai lại vừa giàu có, lần đầu tiên chính diện khen hắn.
Nhưng mà, kim chủ đại nhân không hề thụ sủng nhược kinh tí nào, còn vỗ lại vai ba vợ: “Ây dà, anh em ấy mà, khách khí làm gì.”