“Uống mấy thứ đó gây hại cho sức khỏe, tớ khuyên cậu vẫn là không nên uống. Nạp năng lượng có nhiều cách, cậu ăn đầy đủ dinh dưỡng thì sẽ có năng lượng thôi.”
“Nhưng tớ muốn uống, gây hại cho sức khỏe tớ chứ có phải sức khoẻ cậu đâu.”
Nói xong câu này Cẩm Anh lập tức cảm thấy hối hận. Nhật An hơi sững sờ nhìn cô, không nghĩ tới người trước mặt cậu lại có lúc cứng đầu đến thế.
“Được, vậy cậu tự đi mua thứ cậu cần, tớ không muốn gián tiếp hại sức khoẻ người khác.”
Nhật An bỏ mặc cô rồi cùng Minh Đức và Gia Bảo đi chơi bóng rổ. Cẩm Anh cảm nhận được cậu thực sự tức giận, chỉ là Nhật An chưa bao giờ thể hiện cảm xúc một cách quá lộ liễu, nếu không nhạy cảm thì sẽ không phát hiện ra.
Dạo gần đây Hải Yến rất bận nên cô cũng chẳng dám làm phiền cô nàng, đành một thân lủi thủi xuống canteen. Cẩm Anh đứng trước máy bán nước tự động hồi lâu không nhúc nhích. Đáng lẽ ra cô không nên nói thế với cậu, dằn vặt quá đi mất! Người bày trò là cô, người gây chuyện cũng là cô. Cẩm Anh bất lực thở hắt ra một hơi, giờ đi xin lỗi cậu có muộn không nhỉ?
Trong lúc thiếu nữ đang chìm trong mớ suy tư hỗn độn thì ở đâu đấy có người đã quan sát từng biểu cảm của cô. Người đó lại gần Cẩm Anh, áp chai coca mát lạnh vào má cô.
Thiếu niên xuống nước: “Một lon thôi đấy.”
Cô chậm chạp quay đầu, vẫn là cậu với vẻ mặt cà lơ phất phơ nhưng có chút không đành lòng. Nhật An nắm lấy bàn tay Cẩm Anh, nhét lon coca vào trong tay cô rồi toan chạy đi chơi bóng rổ tiếp.
“Xin lỗi cậu.”
Chân Nhật An khựng lại: “Cậu không làm gì sai mà phải xin lỗi cả.”
Cẩm Anh tiến lên bằng cậu: “Cậu vẫn còn giận à?”
“Tớ đã cân nhắc lời cậu nói, giờ tớ mang lon coca cho người khác chứ tớ không uống nữa.”
Cơ mặt Nhật An dãn ra đôi phần: “Cậu tính mang cho ai?”
“Minh Đức và Gia Bảo, không phải hai người họ cũng đang chơi bóng à?”
Trong nháy mắt cậu thay đổi sắc mặt, không tốn chút sức để giật lon coca trên tay Cẩm Anh.
“Không uống để đấy tớ, uổng công thiếu gia đây mua nước cho cậu.”
Vừa nói Nhật An vừa mở nắp lon coca, ngửa cổ tu ừng ực.
Cẩm Anh: “…” Theo trí nhớ của cô thì cậu cũng không thích đồ ngọt mà? Hay là cô nhớ nhầm?
“Nắng nóng cậu đừng xuống đây làm gì, mau lên lớp đi.”
Dự báo thời tiết nói hôm nay nắng nóng kỷ lục. Từng tia nắng như thiêu đốt chiếu xuống mặt sân trường. Có vẻ như do sức nóng của tiết trời cùng với vận động thể chất mà má thiếu niên hây hây đỏ. Cẩm Anh ngây ngốc nhìn cậu, không hiểu sao dáng vẻ này của cậu có chút dễ thương.
“Vậy tớ về lớp trước nhé.”
Cẩm Anh bối rối chạy nhanh tránh để Nhật An thấy đôi má sắp chuyển sang màu cà chua chín của cô.
Hôm nay thiếu nữ phát hiện ra một chuyện, thì ra bệnh đỏ mặt cũng có thể lây truyền.
Hải Yến vươn vai, bẻ khớp tay răng rắc, đang định đứng lên uống nước thì trông thấy Cẩm Anh.
“Sao mặt cậu đỏ quá vậy?”
Cô nàng lấy hai tay bưng mặt Cẩm Anh: “Chậc, chắc do hôm nay trời nóng.”
Cẩm Anh: *Phù, thoát một kiếp.*