“Chờ chị đó.”
Lục Yên đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, biến mất cuối con đường, cô quay người đi vào đại trạch, không nghĩ rằng vừa mới vào cửa đã bị Lục Trăn núp phía sau cửa tóm chặt về phòng.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị anh nặng nề đóng lại, anh đặt cô ở vách tường, nghiêm túc chất vấn: “Sao con lại cùng về với cô ấy?”
Lục Yên đánh anh một cái: “Bố còn hỏi con! Chuyện lớn như vậy bố lại giấu giếm con!”
Lục Trăn có chút chột dạ, buông lỏng cổ áo Lục Yên ra: “Bố đây không phải là…. Muốn cho con niềm vui bất ngờ sao, chờ sau khi bố theo đuổi được mẹ con rồi lại dẫn cô ấy tới trước mặt con, hỏi con xem có hài lòng không.”
Lục Yên lắc đầu: “Con hàng ngốc này, bố còn nghĩ theo đuổi được mẹ Giản Dao ngầu như vậy, nằm mơ!”
Lục Trăn rất không khách khí xoa xoa đầu cô: “Ông đây chắc chắc theo đuổi được cô ấy!”
“Bên cạnh mẹ có không ít con trai, tay chơi bass tên Kiều Nam kia, có vẻ rất đẹp trai.”
“Bố gặp rồi.” Lục Trăn dường như cũng không để trong lòng, tự tin nói: “So với bố con, kém xa.”
Lục Yên liếc mắt, nói: “Vậy cũng không chắc chắn, người ta gần nguồn nước, sớm chiều ở chung, quan tâm đầy đủ. Nhìn lại bố xem, bố gặp mẹ con được mấy lần, lại ngu xuẩn bị bà ấy đánh mấy lần?”
Lục Trăn cúi đầu trầm ngâm, tựa như cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lo âu hỏi Lục Yên: “Vậy bố nên làm gì?”
“Từ giờ trở đi, tất cả nghe con.” Lục Yên nắm chặt cổ áo cậu, dùng sức lay lay vai cậu: “Một cái đầu đừng có làm chuyện kỳ quái nữa, đừng có vờ ngớ ngẩn nữa!”
Lục Trăn bị cô lắc cho váng đầu, luôn miệng nói: “Biết rồi biết rồi, tất cả bố nghe theo con còn chưa được sao! Đừng lắc, ôi… choáng đầu.”
“Vậy khoảng thời gian này bố cũng đừng đến trước mặt mẹ con tạo cảm giác tồn tại lung tung nữa, tất cả lấy thi đại học làm trọng, chuyện này, sau khi thi xong lại nói.”
Lục Trăn nghi ngờ nói: “Có được không, sau khi thi đại học, nếu như cô ấy ở bên cạnh người khác thì làm sao bây giờ?
Lục Yên ấn anh lên tường, kiên định nói: “Tin tưởng con, cũng phải tin tưởng chính bản thân bố, nếu mẹ lựa chọn bố thì chắc chắn có lý do của bà ấy. Chuyện bây giờ bố cần phải làm là… cố gắng để cho mình trở nên ưu tú hơn, dùng sự ưu tú của bố đi thu hút Giản Dao, hiểu không!”
Lục Trăn nhìn ánh mắt chắc chắn của con gái, bỗng nhiên trong lòng nóng lên, nặng nề gật đầu.
Đúng vậy, anh phải gìn giữ sự ưu tú, biến thành Lục Trăn tốt nhất toàn thế giới.
Anh phải tin tưởng vận mệnh, cũng phải tin tưởng chính bản thân anh.
Mặc kệ là lặp lại bao nhiêu lần, tình yêu… là thứ vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Khoảng thời gian đó, Lục Trăn nghe xong lời của Lục Yên, quả nhiên nhẫn nại không đi quấy rầy Giản Dao nữa.
Tháng giêng, người trong nhà đều đi thăm người thân, Lục Yên kiên trì muốn ở nhà đọc sách cho nên không đi cùng.
Lục Giản đương nhiên cũng không gượng ép cô.
Lục Trăn vốn cũng nói muốn ở nhà ôn tập, nhưng Lục Giản không đồng ý, khăng khăng muốn dẫn Lục Trăn theo bên cạnh.
Dù sao cũng là con trai trưởng trong nhà, tương lai phải thừa kế sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, ông cũng từ từ mà chuẩn bị bắt đầu bồi dưỡng anh.
Buổi sáng hôm đó sau khi Lục Yên thức dậy, cảm thấy đầu óc rất nặng, sau khi xuống giường đi vài bước, toàn thân giống như bị rút xương, bủn rủn mệt mỏi.
Cô gọi dì Lý bảo mẫu, nhưng không có ai đáp lại mới nhớ tới hôm qua dì Lý cũng về quê thăm người thân rồi.
Cho nên hôm nay trong nhà có lẽ chỉ có một mình cô.
Một mình ngược lại thoải mái tự do hiếm có, có thể muốn làm gì thì làm, nhưng lại cứ bị cảm, thật sự là có đủ xui xẻo.
Lục Yên khó khăn hít vào, nằm dài trên giường, mơ màng ngủ hồi lâu, lúc bốn giờ chiều rốt cuộc bị đói đến tỉnh.
Cô từ trong chăn vươn tay ra, sờ đến điện thoại trên tủ giường, mở ra thì có ba cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.
Tin nhắn là bố Lục Trăn gửi tới, nói thân thích niềm nở mời ngủ lại, buổi tối hôm nay anh và Lục Giản cũng sẽ không về, bảo Lục Yên ở nhà một mình đóng cửa kỹ càng, không được mở cửa cho người lạ.
Lục Yên bĩu môi, muốn soạn tin nhắn nói với Lục Trăn mình bị bệnh rồi, bảo anh nhanh chóng quay về.
Nhưng mà nghĩ lại, anh và Lục Giản đi đến nhà bác cả ở thành phố lân cận, cho dù bây giờ chạy về cũng phải nửa đêm mới về tới nhà.
Thôi quên đi vậy…
Mà ba cuộc gọi nhỡ, đến từ Thẩm Quát.
Lục Yên vội vàng gọi lại, điện thoại chỉ vang lên một tiếng “Tút” đã được Thẩm Quát bắt máy —
“Đang ở đâu?”
Lục Yên nhanh chóng trả lời: “Ở nhà, vừa rồi đang ngủ, không bắt máy.”
Thẩm Quát dường như thở phào nhẹ nhõm, trêu chọc nói: “Ngủ đến bây giờ, em là heo sao?”
Cả người Lục Yên không còn sức lực, trong lòng lại tích trữ một chút tủi thân, nói: “Chú Thẩm, em bị bệnh rồi…”
Bên kia điện thoại dừng lại hai giây, Thẩm Quát nhíu mày: “Uống thuốc chưa?”
“Không biết nên uống thuốc gì.”
“Người trong nhà đâu?”
“Đều đi thăm người thân rồi, trong nhà chỉ có một mình em.”
Thẩm Quát ở bên kia điện thoại im lặng mấy giây, nói: “Chờ anh một lúc.”
Nghe ý tứ này của anh dường như là muốn tới đây, Lục Yên có một chút phấn khởi, ráng chống đỡ đi xuống tầng, ngồi phịch trên ghế sô pha.
Sâu sắc cảm thấy, ông bố ngốc kia của cô thật đúng là không đáng tin cậy bằng bạn trai.
Chưa tới mười phút, chuông cửa liền vang lên, Lục Yên muốn từ trên ghế sô pha nhảy lên một cái, kết quả thất bại, suýt chút nữa ngã lộn nhào.
Cô vịn tường đi đến cửa, mở cửa cho anh, ồm ồm nói: “Thật là nhanh đó anh…”
Lời còn chưa dứt, Lục Yên đã sửng sốt.
Thiếu niên cao gầy đứng ở cửa không phải là Thẩm Quát, là… Diệp Già Kỳ.
Anh ta đeo cặp sách, quơ quơ túi thịt vịt nướng trong tay, cười đến mức ánh nắng rực rỡ: “Hello.”
“Anh Già Kỳ, sao anh lại tới đây?”
“Nghe Lục Trăn nói em ở nhà học bài, anh muốn đến cùng em ôn tập, nhân tiện giải quyết bữa tối.”
“A, chuyện này, có lẽ không quá… tiện.”
Cô còn chưa nói hết lời, Diệp Già Kỳ đã cởi giày vào nhà, hoàn toàn xem đây là nhà mình.
Mấy chục năm giao tình của Lục gia và Diệp gia, Diệp Già Kỳ cũng là từ nhỏ rất nhiều lần đi qua cửa nhà Lục trạch, cho nên rất quen thuộc nơi này, ở đây tương đương với nửa cái nhà của anh ta.
Lục Yên thấy người cũng đã vào nhà rồi, dù sao cũng không được bảo người ta ra ngoài.
“Anh Già Kỳ anh tùy ý ngồi đi.”
Cô nói xong, một lần nữa nằm lại trên ghế sô pha, ôm gối dựa lưng mềm mềm, nhìn anh ta.
Diệp Già Kỳ thấy trạng thái tinh thần của cô không tốt, lo lắng hỏi thăm: “Em bị bệnh rồi?”
“Ừm.”
“Bị bệnh rồi sao không nói với bố em?”
“Nói cũng vô ích, nước xa không cứu được lửa gần, ông ấy lại không thể ngồi tàu vũ trụ trở về ngay được.”
Diệp Già Kỳ cười cười, ngồi xổm một bên ghế sô pha, đưa tay kiểm tra trán của Lục Yên —-
“Không sốt, có lẽ là bị cảm đơn giản.”
“Ừm.”
“Phải uống thuốc.”
“Uống thuốc gì?”
“Anh cũng không rõ lắm.”
Diệp Già Kỳ cũng là công tử được nuông chiều từ bé, không quá biết chăm sóc người khác, anh ta đề nghị: “Hay là đi bệnh viện khám xem?”
“Bây giờ không đi.”
Cô còn phải đợi Thẩm Quát đây.
“Vậy em ngủ một lúc đi.” Diệp Già Kỳ đứng dậy.
Hai mắt Lục Yên tỏa sáng: “Anh Già Kỳ đi thong thả!”
Diệp Già Kỳ cười cười: “Anh không đi, em cũng bệnh thành như vậy rồi, sao anh có thể yên tâm đi được.”
Lục Yên cười khổ nói: “Em… em thật ra không nghiêm trọng như vậy.”
Diệp Già Kỳ dịu dàng nói: “Mau nằm đi.”
“Ờ.”
Chuông cửa lại lần nữa vang lên, Diệp Già Kỳ đi mở cửa, nhìn thấy thiếu niên ngoài cửa, anh ta rõ ràng có chút kinh ngạc —
“Tại sao lại là cậu?”
Thẩm Quát đương nhiên cũng không ngờ rằng người mở cửa là Diệp Già Kỳ, sắc mặt anh lành lạnh, nghiêng đầu trông thấy Lục Yên giả chết trên ghế sô pha, bình tĩnh nói: “Lời này hẳn là tôi hỏi cậu.”
Ánh mắt Diệp Già Kỳ dời xuống, trông thấy trong tay Thẩm Quát mang theo rau quả và hộp thuốc, dường như hiểu ra gì đó, vẻ mặt phức tạp nghiêng người sang, để anh vào nhà —
“Tôi tìm Tiểu Yên cùng nhau làm bài tập, đúng lúc trông thấy cô ấy bị bệnh nên ở lại chăm sóc cô ấy.”
Lục Yên trở mình, đầu chôn vào ghế sô pha.
Sống đã không còn luyến tiếc nữa rồi*, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, hai người từ từ nói chuyện đi.
(*: 生无可恋: Từ ngữ trên mạng, ý tứ là chỉ cuộc sống không còn bất kì người và chuyện gì có thể lưu luyến, sinh mệnh đã không còn ý nghĩa.)
Thẩm Quát hoàn toàn bỏ qua Diệp Già Kỳ, sau khi vào nhà thì trực tiếp đi đến bên cạnh ghế sô pha, ngồi xổm người xuống kiểm tra trán của Lục Yên, sau đó mở hộp thuốc cảm ra, đứng dậy rót nước.
Diệp Già Kỳ đã đưa ly nước ấm tới.
Thẩm Quát lặng lẽ nhận lấy cái ly, đưa viên thuốc tới bên miệng Lục Yên.
Ngược lại là phối hợp ăn ý.
Lục Yên không có cách nào tiếp tục giả chết nữa, mở to mắt, thấp thỏm nhìn anh một cái.
Khuôn mặt Thẩm Quát không có cảm xúc, nhìn không ra bất kỳ biến hóa gì.
Anh xưa nay đã như vậy, bất kể vui sướng buồn giận gì đều chôn sâu trong lòng, cho nên luôn luôn cho người ta một loại cảm giác lạnh nhạt khó mà chung đụng.
“Uống thuốc trước đã.” Anh đưa viên thuốc tới.
Lục Yên nghe lời chạm vào tay anh, cuốn viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay anh đi.
Đầu lưỡi mềm mại liếm qua lòng bàn tay anh, giống như con mèo nhỏ, hơi ngứa.
“Thẩm Quát, chuyện đó…”
Anh không để Lục Yên giải thích điều gì, ngắt lời nói: “Anh nấu một chút cháo cho em trước, ăn vào ủ ấm cơ thể.”
Bởi vì có người ngoài ở đây, Thẩm Quát đương nhiên cũng không thể hiện quá nhiều quan tâm, mang theo túi trực tiếp đi vào phòng bếp.
Diệp Già Kỳ ở trong phòng khách sửng sốt hồi lâu, cũng có chút lấy lại tinh thần, nói: “Vậy anh đến phòng bếp hỗ trợ.”
Lục Yên nằm một mình trên ghế sô pha trong phòng khách, lòng tràn đầy thấp thỏm, có cần thò người ra nhìn phòng bếp một chút hay không.
Trong phòng bếp, Thẩm Quát một mình bận rộn, bỏ gừng và rau quả băm vào trong nồi đất, nấu chung với cháo.
Diệp Già Kỳ là công tử bột năm ngón tay không dính nước mùa xuân, đương nhiên cũng không giúp được gì, đứng bên tường, ánh mắt di chuyển theo bóng lưng Thẩm Quát.
Bất luận là Thẩm Quát thái thịt hay nấu cơm, động tác đều cực kỳ thuần thục, nhìn ra được là một chàng trai thường xuyên xuống bếp, khắp người có vị khói lửa nhân gian.
Diệp Già Kỳ cuốn tay áo lên, hỏi: “Cần tôi giúp một tay không?”
Thẩm Quát đưa lưng về phía cậu ta, thậm chí không quay đầu lại, nói thẳng: “Cậu rời đi chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi.”
Diệp Già Kỳ hơi sững sờ, không nghĩ tới anh sẽ thẳng thắn như vậy.
Đúng vậy, cậu ta cũng nhìn ra được, từ khi vào nhà đến giờ, trên đầu Thẩm Quát vẫn luôn có áp suất thấp lượn vòng, rõ ràng là rất không vui.
Giống như… một con thú bị người ta xâm phạm lãnh địa mà ẩn náu không lộ ra.
Diệp Già Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía cô gái bên ghế sô pha, cô gái cũng vẫn luôn trộm quan sát bọn họ, thấy Diệp Già Kỳ nhìn sang, cô vội vàng xoay người chui vào một góc trong sô pha.
Cậu ta suy đoán, hai người cũng đã có quan hệ không bình thường.
Cậu ta nói với Thẩm Quát: “Hai nhà Lục Diệp là bạn lâu năm, Lục Yên giống như em gái của tôi.”
Ngữ khí Thẩm Quát không tốt lắm: “Người ta có anh trai, cậu tính là anh trai gì của cô ấy.”
Diệp Già Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười: “Xem ra… cô ấy cũng không nói với chuyện đó cho cậu biết.”
Tay cầm thìa khuấy nồi đất của Thẩm Quát dừng lại một chút, sau đó như không có chuyện gì mà tiếp tục khuấy.
Diệp Già Kỳ dường như thả lỏng, rửa tay ở bồn nước bên cạnh, rất có ý uy hiếp nói: “Bây giờ Lục Yên còn nhỏ, tôi không thừa nhận quan hệ của hai người, cũng hy vọng cậu, tự trọng.”
Nói xong lời này, cậu ta đi ra khỏi phòng bếp.
“Tiểu Yên, nếu Thẩm Quát đã ở đây, vậy anh về nhà trước.”
“A, anh Già Kỳ đi thong thả.”
“Không cần tiễn, em ngoan ngoãn nằm đi.”
…
Diệp Già Kỳ rời đi rồi, đại trạch vắng vẻ lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng nồi đất phát ra tiếng hầm cháo ục ục.
Thẩm Quát cầm thìa, sắc mặt cũng không hòa hoãn.
Cô có bí mật, Diệp Già Kỳ biết, anh lại không biết.