“Ý của ngươi là…”.
“Phải, thưa nương nương”. Tôn Minh bỏ vạt tay áo xuống, cung kính lui ra một chút. “Thục phi nương nương sức khoẻ rất tốt, vốn không hề có bệnh. Nguyên nhân khiến cho Thục phi bị ngứa ngáy khắp mình chính là do y phục”.
Lê Mị cũng ngạc nhiên, nàng nhìn y phục trên người rồi lại hướng Tôn Minh nói, “Bộ y phục này bổn cung mặc qua nhiều lần không hề xảy ra chuyện gì, chỉ duy nhất lần này là bị ngứa khắp người”.
Lý Huệ cũng đang mơ hồ về lời nói của Tôn Minh, có vài chỗ nàng vẫn chưa hiểu. “Tại sao chỉ có lần này là Thục phi bị như vậy?”.
“Hồi Thần phi nương nương, trên y phục của Thục phi có một lớp phấn màu vàng đồng rất dày, hầu như toàn bộ y phục đề bị dính phải. Theo như thần biết ở dân gian có một loại cây tên là Mai Dương, quả của cây này có thể gây ngứa. Nếu có người vô tình bị dính phải phấn từ quả của loại cây này thì sẽ bị ngứa ngáy toàn thân, kéo dài rất lâu”. Tôn Ngự y ôn tồn giải thích, trong khi đó ông cũng đang cào lên cánh tay phải của mình.
“Vậy phải làm sao để trị được cơn ngứa này đây?”. Lê Mị đang rất khó chịu, nàng muốn mau chóng thoát khỏi cơn ngứa ngáy này ngay lập tức.
“Cách chữa rất dễ, chỉ cần tắm bằng nước nóng là có thể giải trừ được cơn ngứa”. Cánh tay của Tôn Minh đã sưng đỏ lên.
“Vậy còn không mau đưa Thục phi về Bảo Trân điện thanh tẩy?!”.
Một tiếng quát của Lý Huệ giống như quân lệnh, các cung nữ không dám chậm trễ lập tức đưa Lê Thục phi về Bảo Trân điện.
“Vi thần mạn phép nhiều lời”. Tôn Minh hơi cúi người. “Y phục của Thục phi hầu như toàn bộ đều bị dính phấn Mai Dương, rất có thể là do trong lúc giặt giũ có người đã giở trò không hay. Thủ đoạn này khá là hiểm độc, lỡ như không phát hiện sớm thì người bị dính phải sẽ ngứa ngáy mà cào đến toàn thân rách da rách thịt!”.
Lý Huệ khẽ nhíu mày, nàng vừa nghĩ gì đó. Quay sang gật đầu đáp lại lời Tôn Minh. “Bổn cung hiểu ý của ngươi. Không còn việc gì nữa, ngươi có thể về Ngự dược phòng”.
“Vi thần cáo lui”. Tôn Ngự y khom người hành lễ rồi từ từ lui ra ngoài.
Sau khi Tôn Minh dời đi, không bao lâu sau liền thấy toàn bộ cung nữ thái giám giặt giũ tại Dịch đình đều bị áp giải đến quỳ ở ngoài sân điện của Dụ Nguyệt uyển. Ngay cả nô tài thuộc cung cũng bị áp giải đến. Bọn họ đều hoang mang lo sợ, ai nấy đầu cúi gầm, mặt mày tái nhợt. Bọn họ chưa phải chưa từng nghe qua thủ đoạn ra tay tàn độc của vị Hoa Thần phi đứng đầu một cung. Không phải móc mắt thì là cắt lưỡi, giống như hình phạt ở địa phủ vậy, cực kì hiểm độc. Hơn nữa vì được Hoàng thượng sủng ái hết mực nên cũng không ai dám động đến nàng, những chuyện của nàng đã làm đều mắt nhắm mắt mở cố tình lơ đi. Chuyện lần này làm ảnh hưởng đến danh dự của Hoa Thần phi, huống hồ nàng là người rất kiêu ngạo thì làm sao bỏ qua chuyện này cơ chứ!.
Lý Huệ ngồi trên nhuyễn tháp đặt dưới mái hiên, trên tay còn vân vê ly trà nóng, ánh mắt vô tình vốn không để những nô tài dưới kia ở trong mắt. Dùng nắp gạt đi lá trà nổi trên mặt chén, Lý Huệ ung dung kê ly trà bên môi đỏ, khẽ nhấp một ngụm.
Lúp cúp.
Nắp chén đột nhiên rơi xuống ly trà, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh. Dường như có một ánh mắt sắc như dao đang quét về phía bọn họ.
“Ngô Trưởng quản, trong số những người này, kẻ nào được phân giặt giũ y phục trong Kính phòng!?”. Một câu nói tưởng chừng bình thường nhưng lại mang theo sự đanh thép. Buộc ngươi phải nói ra lời thật việc thật nếu như ngươi còn muốn sống.
Một lão mama nhanh nhẹn đi tới trước Lý Huệ, bà khom người hành lễ. Giọng nói hơi run trả lời: “Hồi bẩm Thần phi nương nương, lão nô được Lý Tổng quản nhờ sang Thúy Hoa cung phụ giúp, nên việc phân người hôm nay lão nô đã giao cho Ngụy quản sự phụ trách”.
Lý Huệ chỉ vừa khẽ liếc mắt thì ngay lập tức Ngụy Phương đã run rẩy quỳ xuống dập đầu. “Hồi Thần phi nương nương, hôm nay có rất nhiều y phục được đưa đến, ai cũng bận rộn, nô tỳ cũng chạy đến tối mặt tối mày. Hơn nữa lượng người được điều đến hôm nay cũng nhiều hơn gấp đôi ngày thường, nô tỳ thật sự không nhớ được đã phân công cho ai phụ trách việc ở Kính phòng!”.
Lý Huệ đang ngắm lại hai cái hộ giáp khảm ngọc, nàng dường như làm lơ, không để tâm tới những lời nói của Ngụy Phương.
“Hoàng Mai”.
Cung nữ nãy giờ đứng bên cạnh Lý Huệ quan sát tình hình. Nghe thấy chủ tử gọi tên mình, nàng liền hiểu ý gật đầu, bước tới tát Ngụy Phương một bạt tay.
“Hồ ngôn! Trước mặt nương nương còn dám nói dối!”.
“Xin nương nương thứ tội! Nô tỳ thật sự không nhớ được!”. Ngụy Phương nhận cái tát đau điếng hoảng sợ dập đầu cầu xin. Lý Huệ ở bên trên chỉ khẽ liếc mắt một cái rồi lại không quan tâm quay đi.
Chát.
Cái tát lần này mạnh đến nỗi trên má trái của Ngụy Phương lập tức hằn lên dấu tay sưng đỏ.
“Nương nương tha tội! Nương nương tha tội! N-nô tỳ nhớ ra rồi! Chính là một tên thái giám. Hôm nay nô tỳ đã phân cho hắn phụ trách Kính phòng!”. Ngụy Phương đau đớn ôm mặt, liên tục đưa ra câu khẳng định về tiểu thái giám được phân việc hôm nay.
Lý Huệ khẽ nhếch môi, đảo mắt về phía Ngụy Phương, giọng nói nghiêm nghị truyền xuống. “Hắn tên gì?”.
“Hồi nương nương là thái giám mới tên tiểu Khả tử!!”.
Cái tên này vừa thốt ra, Lý Huệ lập tức chau mày, ánh mắt đăm chiêu đang chứa đựng ý nghĩ gì đó. Một hồi sau nàng định thần lại, nhìn xuống Ngụy Phương đang chật vật vì hai cái tát vừa rồi, đanh thép ra lệnh.
“Lôi xuống phạt tát miệng hai mươi cái”. Lý Huệ bỏ lại câu nói, mặc kệ Ngụy Phương đang cầu xin tha tội ở bên dưới, nàng lạnh lùng quay lưng đi vào trong điện.
“Giải tên thái giám kia đến đây cho bổn cung!”.
“Vâng”.
Vân Xuyên nhận lệnh xoay người đi ra ngoài. Bên trong điện Lý Huệ đứng quay lưng về phía cửa lớn, đôi mày liễu đẹp đẽ nhíu chặt, hai đầu chân mày gần như muốn chạm vào nhau. Ánh mắt của nàng toát lên sự lạnh lùng, nhưng sâu bên trong ẩn chứa một chút bất đắc dĩ.
—–Hết Chương 44—–
Tác giả: Đoán xem chương sau Lý Huệ sẽ xử lý tiểu Khả như thế nào a~
*Cây Mai Dương: Cây Mắt Mèo

Ngày đăng: 22-7-2019