-Không sao rồi, lúc nãy anh xuống chậm một chút thì phải làm sao đây?
-Em biết anh sẽ bảo vệ em mà!!
-Hay quá, em đúng là đại ngốc mà!!
-Em yêu anh, Mạc Kiên.
-Yêu như nào?
Nhiên Nhiên khẽ cười chủ động vòng tay qua cổ anh mà hôn sâu. Mạc Kiên lợi dụng đẩy cô xuống sofa, khẽ hôn nhẹ lên cổ cô
-Bà xã, em thật sự có ma lực đó, anh lại vì em mà phát điên rồi!!
-Anh. . .Bại Hoại!!
-Chẳng phải cũng có người yêu tên bại hoại này sao?
-Vậy phải xem lại đầu óc của người đó rồi!! Anh mau đứng dậy đi, em lên với con nữa.
-Có con là quên chồng?
Mạc Kiên vùi mặt vào cổ cô mà làm nũng khiến cô phải bật cười
-Anh thật là, tối qua em “yêu thương” anh vậy chưa đủ sao?
-Không đủ aaaaa
Nhiên Nhiên bật cười trước sự trẻ con của anh. Đưa tay đẩy anh ra mà bước lên lầu với con. Lúc này đây cũng là lúc Mạc Kiên thu lại vẻ mặt vui vẻ kia thay vào đó là khuôn mặt lạnh tanh đầy sát khí. Bước ra sân vườn, anh đưa tầm mắt ra xa khẽ nhếch mép gọi cho ai đó
-Tìm cô ta mang về Hắc Đạo cho tôi!!
“Dạ vâng”
Bỏ điện thoại vào túi, anh khẽ thu tầm nhìn. Bộ mặt đáng sợ thu lại bước vào nhà rồi lên phòng cùng Nhiên Nhiên và con.
Tối hôm ấy, anh yêu thương hôn nhẹ lên trán cô. Nhiên Nhiên vòng tay qua cổ anh, ánh mắt dịu nhẹ mang chút ý cười
-Anh. . .
-Hửm?
-Tối nay anh tới Hắc Đạo sao?
-Ừm, vài việc cần giải quyết!!
-Vậy nhớ về sớm, em ở nhà lo!!
-Anh biết mà. . .ngoan, ngủ đi!!
-Dạ.
Mạc Kiên băng lãnh phóng xe tới Hắc Đạo. Tất cả thấy anh liền cúi đầu, Mạc Kiên thẳng thừng bước qua mà tiến tới khu vực đen tối nhất. Bước qua căn phòng giam giữ Hạo Thiện cùng Hạ Viên anh khẽ nhếch mép khi họ bây giờ ma không ra ma, quỷ không ra quỷ. Tàn tạ đến đáng thương
-Kiên. . .
-Sao? Cái giá như bây giờ dành cho các người đối với tôi là còn rất nhẹ, hãy tiếp tục tận hưởng đi!!
Ngày đó, anh chẳng ra tay giết họ mà cho người hành hạ họ đến chết đi sống lại. Hết đánh đập bằng roi vọt lại cho người cưỡng bức. Đối với Hạo Thiện, anh thẳng thừng cho nam nhân làm chuyện đồi bại kia với hắn. Phải nói rằng sự tàn nhẫn của anh thật sự chỉ khiến người ta muốn tìm đến cái chết, nhưng anh lại chẳng làm cho người ta chết, bắt ép họ phải có một cuộc sống đau đớn, tủi nhục nhất có thể.
Bước qua vài căn phòng nữa, đến cuối dãy hành lang anh đưa tay mở căn phòng cuối cùng ra. Bên trong một mảng tối với tiếng la hét dữ dội của một cô gái. Anh đưa tay vỗ vài cái, lũ thuộc hạ bước ra ngoài anh mới tiến lại. Đưa tay bóp chặt cằm ả, môi ả rỉ máu theo những vết thương ban nãy. Anh khẽ quệt nhẹ nó, đưa tay quẹt lên mặt ả
-Tôi không có khái niệm tha thứ nhưng vì mẹ cô mà tôi đã bỏ qua cho cô một lần. Hình như đối với cô cái chết không đáng sợ?
-Kiên. . .tha em. . .em sợ lắm Kiên. . .
Anh hất mạnh tay ả đang đặt trên cánh tay mình
-Cơ hội không đến hai lần!!
Nói rồi anh đứng dậy bước ra ngoài để lũ đàn em tiếp tục làm việc của họ. Giọng anh hắng đi vài phần ngồi chễm chệ trên chiếc ghế cao nhất
-Cứ làm những gì bọn mày muốn!!