Cô cười quá xinh đẹp!
Khi cô mở tủ quần áo ra mới phát hiện phòng ngủ rộng khoảng năm mươi mét vuông này được trang hoàng theo tông màu hồng, bên trong còn có rất nhiều đồ chơi của bé gái.
Sau khi mở cửa tủ, khiến cô càng ngạc nhiên hơn là cái tủ to như vậy lại được chia làm ba ngăn.
Một ngăn đồ nam, một ngăn toàn đồ nữ, còn một ngăn toàn quần áo của bé gái.
Càng làm cô kinh ngạc hơn nữa là những bộ đồ nữ đều theo số đo của mình.
Cô lại nhìn bộ đồ trẻ em, đều là số đo của Tiêu Tiêu.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra, Dương Thanh chuẩn bị trước tất cả cho mình và con gái.
Từ sau khi Dương Thanh quay về, anh đã làm tất cả cho cô, khiến cô cảm động muốn bật khóc.
Một lúc sau, cô dụi dụi đôi mắt hơi ửng hồng: “Là do em vẫn luôn hiểu lầm anh!”
Sau khi thay đồ và rời khỏi phòng ngủ, cô bị choáng ngợp trước sự tráng lệ của dinh thự.
Cô kinh ngạc nhìn bốn phía, trên tường treo những bức tranh quý nổi tiếng trên thế giới.
Trong tủ trưng bày còn có một vài món đồ gốm sứ cổ, cả phòng khách giống như một hoàng cung.
“Rốt cuộc bây giờ anh giàu đến mức nào vậy?”, Tần Thanh Tâm lẩm bẩm tự hỏi.
“Tất cả mọi thứ của anh đều thuộc về em!”, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩa của cô.
Tần Thanh Tâm đỏ mặt, thấy khuôn mặt chân thành của Dương Thanh, cô nén lại ý định phản bác lại lời của anh.
“Chúng ta ăn cơm thôi!”
Nói xong, cô liền đi tới phòng bếp.
Thay vì nói là phòng bếp, nói là nhà ăn thì đúng hơn.
Trong phòng bếp khổng lồ đặt một chiếc bàn ăn không lớn không nhỏ, nhưng lại không hề cảm thấy nó nhỏ, khiến mọi thứ thêm hài hòa ấm cúng.
“Đây là bữa sáng do anh làm hả?”, nhìn bữa sáng phong phú trên bàn ăn, Tần Thanh Tâm kinh ngạc nói.
Món bò bít tết hấp dẫn, bông cải xanh xanh rờn, trứng rán vàng ươm, bánh bao vàng giòn, sữa bò thơm lừng, mọi thứ trông thật ngon mắt.
“Rột…”
Bụng Tần Thanh Tâm réo lên, mặt cô lập tức đỏ bừng.
“Ăn cơm đi!”
Dương Thanh mỉm cười, cẩn thận cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ rồi đẩy tới trước mặt Tần Thanh Tâm.
Thấy cảnh này, trái tim Tần Thanh mềm nhũn, bỗng nhiên hơi xúc động.
Cô đỏ mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện: “Vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
– —————————
.