Quân Thư Ảnh nhìn tình hình trước mặt, hơi nhíu mày, xuất ra ngân châm trong tay áo. Y ra khỏi lùm cây, vẫy vẫy tay với đám người đang hỗn chiến phía trước: “Này!”Vài tên thổ phỉ sửng sốt, nhìn về người đột nhiên xuất hiện, thế trận trở nên giống như vở diễn miêu nhảy ra bắt chuột. Sở Phi Dương cũng hướng mặt về phía Quân Thư Ảnh, sau một lúc kinh ngạc, hắn liền cong khóe miệng cười cười với y. Quân Thư Ảnh bĩu môi, nhảy vào trận chiến.
Y tuy không có nội lực nhưng lại có vũ khí lợi hại dễ dàng đoạt mạng kẻ khác. Tuy y không có chiêu thức võ công để thu phục bọn chúng, nhưng cũng đủ để lấy mạng chúng. Chỉ cần như vậy là đủ. Quân Thư Ảnh thi triển khinh công, nhanh chóng cướp được đao của chúng, ba thanh ngân châm chớp lóe, vài tên thổ phỉ ngã xuống đất, khóc thét kêu lên thảm thiết rồi dần dần chúng không thể phát được bất kỳ âm thanh nào nữa, máu chảy lênh láng, mắt mở to kinh hoàng, cả người run lẩy bẩy.
Quân Thư Ảnh khinh thường liếc mắt nhìn Sở Phi Dương vẫn đang đứng tại chỗ, rồi ngồi xổm xuống nói với gã đầu lĩnh: “Lão miêu ngoạn chuột? Các ngươi xứng là miêu sao?”
Gã thổ phỉ kêu lên vài tiếng thảm thiết, rồi trợn tròn hai mắt, không phát ra tiếng động nào nữa.
Quân Thư Ảnh vỗ vỗ y phục đứng dậy. Sở Phi Dương cười nói: “Ta không nghĩ là ngươi sẽ đến.”
Quân Thư Ảnh đưa ra mảnh giấy, đưa Sở Phi Dương, nói: “Đừng giả vờ. Không phải ngươi cầu cứu ta sao? Muốn ta giúp ngươi mà không dám nói thẳng? Sở đại hiệp làm chuyện này thật không quang minh lỗi lạc chút nào.”
Sở Phi Dương ho nhẹ, nói: “Ta cầu ngươi đến ngươi sẽ đến sao? Ta để mảnh giấy đó, nếu ngươi không đến phòng ta sẽ chẳng thể nhìn thấy. Nếu ngươi đến phòng của ta…” Sở Phi Dương mỉm cười, “tất nhiên ngươi sẽ đến.”
Quân Thư Ảnh không đồng ý cười lạnh một tiếng, nói: “Thật sự ngay cả ta cũng không biết Sở đại hiệp là một người không biết tự lượng sức mình như vậy. Biết rõ mình mù lòa mà vẫn tới sào huyệt bọn sơn tặc, thật là quá can đảm mà. Ngươi sợ mình sẽ sống lâu sao?”
Sở Phi Dương thở dài nói: “Ta chỉ là bất đắc dĩ, thật sự ta cũng không muốn đến. Nhưng nếu không đến, ngày sau nếu đồng đạo giang hồ biết được Sợ Phi Dương ta nhận chiến thư của bọn thổ phỉ lại bỏ chạy, thì ta còn mặt mũi nào?”
Quân Thư Ảnh khẽ nhếch môi, hừ lạnh: “Mặc kệ thế nào, hiện giờ ngươi nợ ta một ân tình. Ta có việc muốn nhờ ngươi làm, tốt hơn hết chúng ta nên nhanh chóng trở về…”
“Thực xin lỗi… ta không thể… tự mình đi rồi…” Giọng Sở Phi Dương dần nhỏ lại, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất! Người hắn rơi run rồi cũng yếu đuối ngã xuống.
Quân Thư Ảnh cả kinh, vội vàng đến xem hắn như thế nào. Y đặt tay trước mũi kiểm tra hơi thở của Sở Phi Dương rồi sờ sờ bên sườn. Hơi thở cũng không quá hoảng loạn, hắn chỉ bị bất tỉnh mà thôi. Quân Thư Ảnh nhìn quanh một lúc lâu, y bất đắc dĩ vào sơn trại đưa ngựa đến rồi đặt Sở Phi Dương lên lưng ngựa. Y cũng phi thân lên ngựa, vội vã chạy đi.