Tưởng Mộ Tranh nhìn xuống truyền đơn, rất đơn giản, là hình một chiếc xe trước vạch qua đường.
Đèn xanh bật sáng, anh khởi động xe rời đi.
Khi đến giao lộ anh thấy được Lạc Táp ở bên nhánh đường khác.
Về nhà cũng không có việc gì, anh quay đầu ở giao lộ phía trước, vòng xa đến cuối đường bên kia rồi chạy ngược lên, cuối cùng cũng chạy đến nơi cô phụ trách tuyên truyền.
Lạc Táp phát xong cho xe trước. Khi tiến tới xe sau, đầu tiên là thấy được biển số xe của nó, cô sửng sốt, cảm thấy sao quen mắt vậy, ngay sau đó mới phản ứng lại, đây không phải xe của cô sao?
Ở trong lòng còn trêu chọc chính mình một phen, thật là đầu óc hỏng rồi.
Cô đi đến trước cửa sổ xe, Tưởng Mộ Tranh dùng một tay đỡ tay lái, tay trái vươn ra, cười nói: “Chào cảnh sát Lạc.”
Lạc Táp trừng mắt nhìn anh, cho anh một tờ truyền đơn. Khi Tưởng Mộ Tranh tiếp nhận thì cố ý dùng ngón tay cào cào vào lòng bàn tay cô vài cái, lại nhanh chóng rút về.
Lạc Táp: “…”
Thật muốn kéo ra đánh cho một trận tơi bời.
“Cảnh sát Lạc, chờ một chút.”
Lạc Táp đang tính đi về phía sau. Anh gọi một tiếng này khiến cô dừng bước chân: “Có việc gì?”
Tưởng Mộ Tranh không lên tiếng, cầm một quyển sổ tay từ ghế phụ lên, mở ra một trang trong đó. Chỉ có mấy cái chữ to cùng một khuôn mặt, khuôn mặt kia còn vẽ khá dễ thương.
Anh dùng khẩu hình đọc ra:
Lạc Lạc, vất vả rồi, anh yêu em (づ ̄3 ̄)づ╭~
Lạc Táp vừa vui vừa tức, lần đầu tiên nghe anh nói ba chữ này, nhưng lại là ở một cái trường hợp như vậy, đang trên đường cái, cô còn đang làm nhiệm vụ.
Cô giả vờ tức giận liếc xéo anh một cái, không thèm phản ứng lại anh, xoay người tiếp tục đi làm việc.
Tưởng Mộ Tranh kê quyển sổ lên tay lái, cái này là anh viết trong lúc chờ đèn xanh trước đó, vừa rồi xem phản ứng của Lạc Táp, hẳn là cô rất vui.
Anh lấy bút ra, phê cho bản thân 100 điểm ngay góc trang giấy.
Nhìn ngắm lại, rồi vừa huýt sáo vừa cất sổ tay vào trong túi.
Buổi sáng tuyên truyền kết thúc lúc 11 giờ rưỡi, tất cả mọi người tập trung đến nhà ăn của Cục Quản lý giao thông ăn cơm, sau khi ăn cơm trưa xong thì tạm nghỉ ngơi, buổi chiều còn phải tiếp tục.
Giang Nghị Hạo không cùng ăn với đám bạn nhỏ của mình mà bưng cái khay nhỏ đi loanh quanh tìm người, rốt cuộc cũng tìm được Lạc Táp ở phía đông khu nhà ăn.
“Chị cảnh hoa.”
Cậu nhóc ngồi xuống sát bên Lạc Táp.
Lạc Táp: “…”
Sửa cho đúng lại: “Kêu là dì.”
Giang Nghị Hạo bướng bỉnh nói: “Không cần, chính là chị cảnh hoa mà.”
Lạc Táp buồn bực hỏi cậu: “Con còn bé như vậy, biết cảnh hoa là gì à?”
“Biết chứ, mấy tin tức trên Weibo thường xuyên đưa tin về cảnh hoa mà. Cảnh hoa còn không phải là cảnh sát xinh đẹp nhất sao, đúng không?”
Chu Nghiên cười: “Sức hút của người đẹp đúng là khác biệt, ngay cả nhóc con bé tí thế này cũng theo đuổi không buông.”
Giang Nghị Hạo gân cổ: “Dì à, con không phải nhóc con, con là nam tử hán.”
Chu Nghiên nhíu mày, cố ý chọc anh: “Sao con gọi cô ấy là chị mà lại gọi dì là dì?”
“Bởi vì…” Suýt chút nữa Giang Nghị Hạo bị hỏi vặn cứng họng, não nhanh chóng hoạt động, rốt cuộc tìm được lý do thích hợp: “Bởi vì nhìn dì mang lại cảm giác rất thân thiết, giống như mẹ vậy.”
Chu Nghiên: “…”
Mẹ nó, béo chính là thân thiết hả?
Hiện tại con nít đều thành quỷ cả rồi, cô ấy vỗ vỗ cái đầu dưa nhỏ của Giang Nghị Hạo: “Tương lai xán lạn đấy.”
Nói rồi lại gắp miếng xương sườn trong khay qua cho Giang Nghị Hạo: “Nào, dì khen thưởng con.”
Lại ra hiệu bằng ánh mắt: “Đôi đũa này dì còn chưa có dùng, không có dính nước miếng đâu.”
Giang Nghị Hạo cười: “Cho dù dì dùng qua rồi con cũng không chê.”
Chu Nghiên vui vẻ không thôi, cảm thấy đứa nhỏ này quá thú vị, vừa muốn khen cậu nhóc hai câu, kết quả Giang Nghị Hạo đã gắp xương sườn qua cho Lạc Táp. Sợ không đủ, cậu lại gắp thêm hai miếng của chính mình cho Lạc Táp: “Chị, ăn nhiều một chút, buổi chiều còn phải tiếp tục phát truyền đơn đấy.”
Lạc Táp: “…”
Chu Nghiên: “…”
Đã bị một vạn điểm thương tổn.
“Nhìn cái gì vậy?”
“Nhìn người.”
Phó Duyên Bác thu hồi tầm mắt, bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm cùng Phó Duyên Bác chính là phó đội trưởng của Lạc Táp, trước đó không lâu mới vừa kết hôn. Người mà anh ta kết hôn chính là người lái xe say rượu bị anh ta bắt trước kia, sau đó là đủ loại hiểu lầm dây dưa, cuối cùng lại thành một đoạn nhân duyên.
Đám cưới hôm đó, Phó Duyên Bác cũng đi, tất cả mọi người đều biết bọn họ là chiến hữu, hơn nữa trước nay Phó Duyên Bác không kiểu cách nhà quan, mỗi lần ăn cơm ở nhà ăn đều sẽ ngồi cùng bàn với cấp dưới.
Phó đội trưởng và Phó Duyên Bác lại là chiến hữu, bọn họ cùng nhau ăn cơm, mọi người lại càng không có gì để tò mò.
Phó đội trưởng nói chuyện với Phó Duyên Bác cũng không có kiêng dè gì, nhỏ giọng hỏi Phó Duyên Bác, hỏi rất trực tiếp: “Vừa ý Tiểu Lạc của bọn tôi à?”
Phó Duyên Bác ra hiệu cho anh ta: “Ăn cơm của cậu đi!”
Phó đội trưởng lắc đầu: “Đáng đời bị độc thân!”
Phó Duyên Bác ngước mắt: “Sao hôm nay cậu nói nhiều vậy!”
“Tôi nói nhiều từ khi còn trong quân đội rồi, đâu phải cậu không biết! Lão Phó à, không phải tôi nói cậu chứ, một đấng mày râu, thích chính là thích, có cái gì mà ngại thừa nhận? Hơn nữa, thích Tiểu Lạc của bọn tôi cũng đâu có gì phải mất mặt, một cô gái tốt như vậy, đại đội của bọn tôi có biết bao nhiêu người yêu thầm. Cậu đừng thấy mình là Phó cục trưởng thì ghê gớm, chuyện tình cảm chẳng phân biệt Phó cục trưởng hay là cảnh sát, chỉ phân biệt đàn ông hay không phải đàn ông thôi.”
Phó đội trưởng nói đến đó thì ngừng.
Phó Duyên Bác nhíu mày lại: “Cậu có ý gì hả?”
Phó đội trưởng: “Chính là cái ý cậu nghĩ đấy.”
Phó Duyên Bác: “…”
Nói anh ta không phải đàn ông đúng không?
Phó đội trưởng lại nói về Tưởng Mộ Tranh với anh ta: “Cái người mà sáng nay cậu bắt tay kia, à, chính là người đàn ông lái xe của Tiểu Lạc đó. Xét về mọi mặt hẳn là người ta chẳng thua kém gì cậu đâu nhỉ? Cậu nhìn xem người ta làm như thế nào, chính là một mặt không biết xấu hổ mà quấn lấy. Hai ngày trước kiểm tra lái xe say rượu, vì muốn có cơ hội nói chuyện xin lỗi với Tiểu Lạc mà cậu ta còn hắt thẳng rượu lên người. Đàn ông ấy, nên có tinh thần như vậy.”
Phó Duyên Bác hơi ngừng đũa: “Tưởng Mộ Tranh còn hắt rượu lên người?”
“Đúng vậy, lúc ấy tôi ở ngay hiện trường, còn cho Tưởng…” Phó đội trưởng không nhớ được tên Tưởng Mộ Tranh ngay lúc này.
Phó Duyên Bác nhắc nhở: “Tưởng Mộ Tranh.”
Phó đội trưởng nói tiếp: “Lúc đấy tôi còn tạo cơ hội cho Tưởng Mộ Tranh, không vì điều gì khác, chính là thán phục sự quyết tâm đó của cậu ta. Cho dù là cậu và cậu ta đồng thời theo đuổi Tiểu Lạc, lúc ấy tôi cũng sẽ giúp cậu ta như thế, đàn ông đích thực!”
Lại nghĩ đến chiếc xe sáng nay, anh ta nói: “Cậu xem Tưởng Mộ Tranh là thiếu xe để chạy sao? Còn không phải da mặt dày giữ lấy xe của Tiểu Lạc không buông? Cứ như vậy qua qua lại lại, thời gian lâu rồi không sinh ra tình cảm mới là lạ!”
Dù sao chính bản thân anh ta cũng tràn đầy cảm xúc, lúc trước khi vợ anh ta nhìn trúng anh ta, cũng là đùa giỡn trêu chọc anh ta như thế. Sau đó mỗi ngày đều nhìn thấy cô ấy, nếu ngày nào đó cô ấy đi công tác, anh ta cứ cảm thấy ăn cơm cũng không ngon.
Nói nửa ngày, giọng nói đều khản cả đi, anh ta hỏi Phó Duyên Bác: “Nghe hiểu chưa?”
Phó Duyên Bác gật gật đầu cho có lệ.
Phó đội trưởng: “Làm anh em liền nhắc nhở cậu một chút, đừng tiếp tục rụt rè tương tư đơn phương nữa, nhanh chóng ra tay đi. Bằng không thì sẽ tới lúc cậu phải tiếc xanh ruột đấy.”
Phó Duyên Bác cúi đầu ăn cơm, yên lặng phân tích những lời nói vừa rồi.
Bận rộn cả ngày, đến 5 giờ rưỡi tối tuyên truyền mới kết thúc. Sắc trời đã sập tối, đèn đường lập loè, người đi đường thì vội vàng chạy về nhà, cả thành phố bước vào thời điểm xinh đẹp nhất trong ngày.
Lạc Táp trở lại văn phòng, đứng cả một ngày cẳng chân nhức mỏi, cô dùng sức đấm bóp chân. Thả lỏng cẳng chân xong, cô lấy di động trong túi xách ra. Suốt một ngày không xem, di động chỉ có một cuộc gọi nhỡ, là Tưởng Mộ Tranh.
Còn có một tin nhắn WeChat, cũng là Tưởng Mộ Tranh, tin nhắn đến từ giữa trưa: 【 Mấy giờ kết thúc? Anh đón em đi ăn cơm trưa. 】
Đại khái là cô không trả lời nên cách vài phút sau anh gọi điện thoại cho cô.
Lạc Táp nhìn chằm chằm màn hình do dự hồi lâu, như là hạ quyết tâm rất lớn, trả lời anh: 【Hôm nay hoạt động tuyên truyền có phóng viên đài truyền hình và nhiếp ảnh gia tới, đội trưởng yêu cầu không được mang theo di động, buổi tối tôi mời anh ăn cơm. 】
Đợi hơn mười phút Tưởng Mộ Tranh chưa nhắn lại.
Buổi tối Chu Nghiên còn phải ở lại kiểm tra lái xe say rượu, đang chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm với các đồng nghiệp khác, trước khi đi lại hỏi Lạc Táp: “Lạc Lạc, nếu không thì cậu đi nhà ăn ăn cơm với tớ đi? Dù sao một mình cậu về nhà ăn cũng không thú vị.”
Lạc Táp nhìn màn hình, vẫn không có động tĩnh gì. Có lẽ Tưởng Mộ Tranh đang bận không chú ý tới, cô quyết định chờ tin nhắn của anh.
Cô nói với Chu Nghiên: “Không đi đâu, đi về cải thiện bữa ăn một chút.”
Chu Nghiên: “Ừ, vậy cậu về ăn ngon chút nhé.”
Cô ấy lấy phiếu ăn rồi cùng đồng nghiệp rời đi.
Tưởng Mộ Tranh nhận được tin nhắn khi vừa đặt chân đến nhà hàng. Chu Tuyền còn đến sớm hơn cả anh, anh chào hỏi Chu Tuyền vài câu, sau đó mới bớt thời giờ trả lời Lạc Táp: 【 Lạc Lạc, có thể sửa lại thời gian ăn cơm một chút không? Tối hôm nay anh bận việc, đã ở quán ăn rồi.】
Sau khi trả lời, trong lòng anh cũng tự trách, không thoải mái. Hai lần cô nói muốn mời anh ăn cơm anh đều không đi. Lần đầu tiên là lúc đêm mưa kia, bởi vì anh thấy cô cùng Phó Duyên Bác ở bên nhau nên từ chối.
Mà lúc này đây, anh lại không thể lỗi hẹn.
Rất nhanh, Lạc Táp trả lời anh: 【 Ừ, lần sau đi, quấy rầy rồi, anh bận việc đi. 】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Lạc Lạc, bất kỳ thời điểm nào em cũng có thể tìm anh, đây không phải quấy rầy. Thật xin lỗi, lần này là anh không tốt, lẽ ra anh phải báo trước cho em về lịch hẹn của mình, về sau sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa đâu. Bên đây chắc tầm 9 giờ là anh có thể kết thúc rồi, sau khi kết thúc anh sẽ đi tìm em. Nếu em không muốn đi ăn cơm một mình, đến lúc đó anh đi ăn khuya với em. 】
Lạc Táp: 【 Không cần đâu, anh cứ bận chuyện của anh đi, từ nhỏ tôi đã ăn cơm một mình, cũng quen cả rồi. 】
Nhìn những dòng chữ này, trong lòng Tưởng Mộ Tranh chua xót nói không nên lời.
——————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Tưởng Mộ Tranh ~
Ngày thứ mười hai theo đuổi vợ:
Buổi chiều mua cây bút xóa, xóa cái điểm 100 hồi sáng tự cho mình đi, đổi thành 59 điểm, lần sau muốn vừa hôn vừa nói yêu cô ấy, như vậy mới có thể cho điểm tối đa.
*
Liên tục mất ngủ ba ngày, vẫn luôn suy nghĩ về Lạc Lạc, càng nghĩ càng vui vẻ, làm như thế nào cũng không ngủ được.
Trước kia đội trưởng đã nói với tôi và Trình Diệc, trên đời này chuyện công bằng nhất chính là cái chết, bởi vì mặc kệ có tiền hay không có tiền, đẹp hay xấu, ai cũng không thoát khỏi cái chết.
Sau này, Tiểu Mễ lại nói với tôi, còn có một việc cũng rất công bằng, chính là tình yêu.
Phần lớn phụ nữ đều là cảm tính, sau khi sa vào tình yêu thì chẳng phân biệt nghề nghiệp, chẳng phân biệt xấu đẹp, chẳng phân biệt bằng cấp, bạn đều sẽ ngu ngốc như một đứa trẻ, xem mỗi một câu nói của đàn ông như lời thề cùng tín ngưỡng, đều mơ mộng rằng sẽ cùng người đàn ông đó sống hết phần đời còn lại.
Thật ra không phải chỉ có phụ nữ mới như thế mà tất cả đàn ông, chỉ cần họ gặp được tình yêu thuần túy, động lòng, sa chân vào rồi thì mặc kệ anh ta đang đứng ở dưới tầng đáy hay là đỉnh cao nhất của kim tự tháp, thì cũng đều như là bị ma quỷ ám, mặc kệ người khác nói cái gì, anh ta chỉ cảm thấy người phụ nữ đó là tốt nhất trên đời này.
Tôi vẫn luôn cho rằng bản thân là một người lý trí, thậm chí máu lạnh vô tình, cho nên trước kia mỗi lần đội trưởng dặn dò tôi đều thấy phiền, không nghĩ tới vào lúc bản thân hơn ba mươi tuổi sẽ gặp phải.
Tình yêu có ma lực quá lớn, có thể hoá sắt thép thành bùn lầy.
Có thể làm một người đàn ông lý trí trở thành yếu hèn.
Mong cho những ai rơi vào bể tình giống như tôi đều sẽ được như ý nguyện.
Đèn trong phòng Lạc Lạc đã tắt hết, có lẽ là đã ngủ rồi. Chúc em ngủ ngon.
——11h25 – 11h30, viết ở ngoài cổng lớn biệt thự của Lạc Lạc.
________________________
Bổ sung chú thích:
[1] nhập gánh: nguồn gốc của từ này xuất phát từ việc các diễn viên hát hí kịch tham gia vào gánh hát biểu diễn lưu động – gọi là ‘nhập gánh’. Gánh hát đi biểu diễn sẽ có mùa ‘thành gánh’ và mùa ‘tan gánh’. Một khi đã ‘nhập gánh’ rồi thì chỉ có thể rời gánh hát vào mùa ‘tan gánh’ và phải báo với người đứng đầu gánh hát trước thời gian ‘tan gánh’. Nếu tự động rời đi tham gia vào gánh khác, sẽ chịu sự trừng phạt của ban quy trên giang hồ. (nguồn: baidu)