“Xong!” Ngụy Anh bắt lấy thanh kiếm được oán khí rút ra từ trong cơ thể của Đồ Lục Huyền Vũ, vừa cười vừa nói.
“Đi thôi, tìm Lam Trạm.” Ngụy Vô Tiện thúc giục, hắn sợ Lam Vong Cơ sau khi thoát khỏi nơi này sẽ nhanh chóng chạy về Giáo Hóa Ti tìm Ngụy Anh.
“Chờ chút.” Ngụy Anh dừng bước, cẩn thận lắng tai nghe.
“Ưm…” tiếng rên rỉ nhỏ như mèo kêu bị đôi tai nhạy bén của Ngụy Anh bắt được.
“Là Lam Trạm!” Ngụy Anh kinh ngạc chạy nhanh đến chỗ phát ra âm thanh.
“Lam Trạm, Lam Trạm ngươi có sao không?” Ngụy Anh ngồi xổm bên người Lam Vong Cơ. Tình hình của y bây giờ hoàn toàn không ổn, một cánh tay đã bị máu nhuộm đỏ, sắc mặt ửng hồng lạ thường, y đang cuộn người lại giống như một con tôm vậy.
“Lam Trạm, ngươi bị thương ở đâu vậy?” Ngụy Anh sốt ruột ôm Lam Trạm vào ngực, hỏi.
“Đi.” Thân thể Lam Vong Cơ vô cùng khó chịu, âm thanh của Ngụy Anh hệt như mồi lửa vậy, khơi lên ngọn lửa dục vọng mà Lam Vong Cơ đang dùng toàn bộ ý chí kềm nén. Y dùng một tia lý trí cuối cùng đẩy Ngụy Anh ra.
“Lam Trạm, ngươi sao vậy?” Ngụy Anh bất ngờ khi bị Lam Vong Cơ đẩy ra, hắn ngây người một hồi. Lúc này, Ngụy Anh đã nhìn ra, Lam Vong Cơ không bình thường.
“Cút!” Hai mắt Lam Vong Cơ đỏ tươi, gân xanh trên trán cũng lộ ra. Y đẩy Ngụy Anh đi, quát lớn một tiếng bởi y biết, mình sắp kiên trì không nổi nữa.
“Lam Trạm…” Ngụy Anh khiếp sợ nhìn Lam Vong Cơ, Lam Trạm thế nhưng đẩy hắn đi nhiều lần, còn mắng hắn nữa.
“Ngụy Anh, Lam Trạm không bình thường.” Ngụy Vô Tiện vô cùng bình tĩnh phân tích tình huống.
“Ta biết.” Ngụy Anh áp chế cảm xúc không vui trong lòng, mở miệng.
“Xem biểu hiện thì chắc là đã trúng xuân dược.” Ngụy Vô Tiện nói.
“Cái gì? Vậy làm sao bây giờ?” Ngụy Anh sốt ruột hỏi.
“Giúp hắn đem dược tính giái phóng ra ngoài, không thì hắn sẽ nổ tan xác mà chết.” Ngụy Vô Tiện trầm tĩnh nói.
“Nhưng mà, ta không biết.” Ngụy Anh gấp như kiến bò trên chảo nóng.
“Vậy ngươi xách hắn ra ngoài, ném hắn vào thanh lâu hoặc tìm một cô nương phong trần cho hắn là được.” Ngụy Vô Tiện xem như không phải việc của mình.
“Không được!” Ngụy Anh kiên quyết phản đối, khi nghĩ đến việc Lam Vong Cơ cùng một nữ nhân nào đó làm loại sự tình này thì trong lòng Ngụy Anh không hề thoải mái chút nào.
“Không được thì ngươi giúp hắn giải quyết đi.” Ngụy Vô Tiện nói với giọng điệu không sao cả.
“Giải quyết thế nào? Ta không biết.” Ngụy Anh rơi vào đường cùng. Nam nhân cùng nữ nhân hắn còn biết một chút, nhưng nam nhân với nam nhân thì hắn hoàn toàn dốt đặc cán mai.