Dương Liên Đình nói: “Phái Tung Sơn tự xưng Ngũ Nhạc chính phái, không ngờ lại xuống tay hèn hạ vô sỉ đến thế, thậm chí cả ngươi tiểu cô nương mới mười hai tuổi cũng không bỏ qua! Phi Phi, ngươi yên tâm, Khúc trưởng lão cũng không hề phản bội giáo ta, vẫn là trưởng lão đáng giá đáng tôn trọng của bản giáo. Tuy ông đã qua thế giới bên kia, nhưng ngươi là cháu gái của ông, ta và giáo chủ nhất định sẽ không đối xử không công bằng với ngươi.”
Hiện tại hắn nói chuyện làm việc đều nói “ta cùng giáo chủ”, cũng mang tính ám chỉ, để mọi người ấn tượng sâu sắc rằng hắn và Đông Phương Bất Bại gắn bó không tách rời.
Khúc Phi Yên tuy còn nhỏ, nhưng rất thông minh, hiểu chuyện. Nàng biết gia gia Khúc Dương tuy không làm chuyện gì có lỗi với thần giáo, nhưng lại sau lưng thần giáo kết giao với người phái Ngũ Nhạc, thậm chí còn thề độc không bao giờ thương hại đến võ lâm nhân sĩ, ở một mức độ nào đón đã là bất trung với thần giáo.
Nhưng bây giờ Đông Phương giáo chủ cùng Dương tổng quản không chỉ không trách gia gia, còn kịp thừoi phái Phạm trưởng lão đễn cứu viện. Gia gia cuối cùng vẫn ra đi, nhưng đó là quyết định của ông. Hơn nữa trước khi gia gia lâm chung đã phó thác nàng cho Đông Phương giáo chủ chiếu cố, sao nàng có thể không có cảm giác mang ơn?
Nghĩ tới đây, Khúc Phi Yên lau nước mắt, quỳ xuống vái Dương Liên Đình ba vái, nói: “Đại ân địa đức của Giáo chủ cùng Dương tổng quản, Khúc Phi Yên không bao giờ quên. Khúc Phi Yên ta hôm nay phát thệ, cả đời này tận trung với giáo chủ, cố hết sức để báo đáp thần giáo! Nếu không, nguyện bị ngũ lôi oanh đính! (1)”
Dương Liên Đình ha ha cười, đỡ nàng dậy, nói: “Một tiểu cô nương nh ngươi a, thề độc như thế để làm gì? Trước khi Khúc trưởng lão lâm chung đã phó thác ngươi cho Đông Phương giáo chủ, giáo chủ tất nhiên sẽ không đối xử lạnh nhạt với ngươi. Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta và giáo chủ sẽ chiếu cố ngươi thật tốt. Thần giáo ta có nhiều nam nhi đại trượng phu, sao có thể để tiểu cô nương như ngươi chịu thiệt.”
Dương Liên Đình kể từ khi có con gái, đối với hài tử rất ưu ái. Mặc dù trong giáo không thiếu nữ trưởng lão hay nữ cao thủ, nhưng hắn không muốn Khúc Phi Yên khả ái thông minh trước mắt phải đi làm chuyện gì nguy hiểm.
Khúc Phi Yên nghe lời hắn nói ra chân thành, vô cùng cảm kích. Phì cười, mặt sáng lên, lớn tiếng nói: “Dương tổng quản, ngươi đang xem thường nữ nhi chúng ta sao? Phi Yên mặc dù nhỏ, nhưng cũng là người trong giáo, sao có thể nhát gan sợ chết!”
Dương Liên Đình nghe vậy, vỗ tay khen, nói: “Hảo! Không hổ là cháu gái của Khúc trưởng lão!”
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên mỉm cười với Khúc Phi Yên, lộ ra một nụ cười ôn nhã, tinh thần lực triển khai, chậm rãi nói: “Phi Phi, ta đưa ngươi đến rừng trúc Lạc Dương, làm bạn với Thánh cô Nhậm Doanh Doanh một thời gian, ngươi thấy thế nào?”
Giải quyết vấn đề Khúc Phi yên, Dương Liên Đình nhẹ cả người. Nguyên bản Nhậm Doanh Doanh có ảnh hưởng như thế trong thần giáo một là vì Đông Phương Bất Bại nể mặt nàng, tôn nàng làm Thánh cô. Hai là vì nàng luôn luôn cầu xin giải dược cho người trong giáo, cho nên lung lạc được nhân tâm của một số đông người.
Mà hiện tại, Đông Phương Bất Bại mặc dù vẫn tôn nàng làm Thánh cô, cũng nể mặt nàng lắm rồi. Dương Liên Đình có cách quản lý, trong giáo nhiều người như thế cũng không có ai thiếu giải dược. Cho dù có, nếu người ấy dám đến xin Nhậm Doanh Doanh thì Dương Liên Đình cũng không việc gì phải nể.
Hắn để Khúc Phi Yên đến bên cạnh Nhậm Doanh Doanh, cũng phong nàng lên làm Thánh nữ, một là có thể kiềm chế và giám thị thế lực của Nhậm Doanh Doanh, hai là, có thể nâng lên người thứ hai có đại vị cao trong giáo.
Gia gia của Khúc Phi Yên Khúc Dương chính là một trong thập đại trưởng lão của thần giáo, không chỉ võ công cao cường, còn có cống hiến lớn với thần giáo, hơn nữa lại là người có nhân duyên tốt, cho nên sau khi ông mất tôn cháu ông lên làm Thánh nữ, toàn giáo đều khen ngợi, khen giáo chủ cùng Dương tổng quản có tình có nghĩa.
Hơn nữa Khúc Phi Yên thông minh cơ trí, bố trí dưới trướng Nhậm Doanh Doanh không có ở đây. Dương Liên Đình đã phân phó nàng, tới Lạc Dương ở cùng Thánh cô, nếu có người đến xin Thánh cô giải dược hay nhờ cầu tình, nhất định phải nhận lời trước Nhậm Doanh Doanh, chỉ cần không phải chuyện quá lớn, cố gắng hết sức để mình có phần ân huệ ấy, để mình tích những nhân tình này.
Khúc Phi yên hiểu chuyện. Nàng đối với giáo chủ và Dương tổng quản trung thành tận tâm, không cần thôi miên đã thề đến cùng, đã thế Dương Liên Đình còn có tâm bồi dưỡng nàng, sao nàng có thể không cảm kích?
Quả nhiên, nàng đến rừng trúc Lạc Dương, Nhậm Doanh Doanh thấy nàng thì rất vui vẻ. Hai người sớm quen biết, Nhậm Doanh Doanh xưa thường kéo nàng theo chơi đùa khi còn ở Hắc Mộc Nhai.
Khúc Phi Yên nhỏ hơn Nhậm Doanh Doanh năm tuổi, cấp bậc kém một bậc, phải gọi Nhậm Doanh Doanh là cô cô.
Nhậm Doanh Doanh ẩn cư tại rừng trúc, nguyên là vì nàng muốn tách khỏi chuyện trong giang hồ, nên thỉnh thoảng khi có người đến cầu kiến, mặc dù ngoài mặt không thể hiện, nhưng thực ra thấy rất phiền phức. Nhưng kể từ khi Khúc Phi yên đến, liền thay nàng giải quyết.
Khúc Phi Yên còn nhỏ, nhưng cũng là Thánh nữ, lại được giáo chủ sủng ái, địa vị không dưới Thánh cô. Người đến không gặp được Thánh cô, lại gặp được Thánh nữ. Khúc Phi Yên xem xét, chuyện nên nhận lời thì nhận, không đáng thì đuổi, nhiều người mang ơn.
Dương Liên Đình thường lệ nghe tin tức Khúc Phi Yên, rất khen ngợi tiểu nha đầu này lợi hại, tuy mới mười hai tuổi, lại rất thông minh lanh lợi, tương lai nhất định thành tài.
Hắn tinh ra hiện tại Lệnh Hồ Xung chắc đã bị tên sự phụ ngụy quân tử Nhạc Bất Quần đưa về Hoa Sơn, cấm cửa một năm rồi. Lúc ấy hắn sẽ gặp được Phong Thanh Dương, học được Độc Cô Cửu Kiếm.
Đoạn tình tiết này rất quan trọng, không thể thay đổi, hơn nữa sau khi Lệnh Hồ Xung may mắn gặp tiền bối, cũng phải mất thêm thời gian hai năm, mới cùng Nhậm Ngã Hành lên Hắc Mộc Nhai.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Dương Liên Đình thản nhiên vui vẻ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc cùng lão bà và hài tử, cũng dần dần dạy Đông Phương Bất Bại cách sử dụng năng lực tinh thần đang ngày một nâng cao.
Hết chương 44.