Bóng tối giống như từng bước xâm lấn sạch sẽ tất cả những cảm xúc sáng sủa.
Sở Dụ dựa vào vách tường ẩm lạnh, thậm chí đột nhiên nghĩ rằng chết ở đây cũng không sao, dù sao bản thân cũng là quái vật hút máu.
Không thể được.
Sở Dụ lắc lắc đầu, thầm quát mình ngừng lại.
Không thể có suy nghĩ như vậy được.
Không biết là qua bao nhiêu lâu, cổ họng đột nhiên xuất hiện cảm giác khô ngứa hơi đau, đợi khi cảm giác nóng quen thuộc cuồn cuộn trong mạch máu, Sở Dụ mới ý thức được, bản thân mình lại khát máu rồi.
Từ khi có máu của Lục Thời, Sở Dụ đã rất lâu rồi không cảm nhận được cảm giác đói khát không thể giảm bớt này.
Mỗi dây thần kinh đều giống như bị treo trên dàn nướng, mạch máu ở huyệt thái dương phình lên, có một loại cảm giác sai lệch rằng giây tiếp theo sẽ nổ tung.
Sở Dụ xê dịch vị trí, dán lòng bàn tay đang nóng lên lên vách đá, “Lớp trưởng, tôi ngủ một lát, có chút mệt.”
Chương Nguyệt Sơn đang ngây ngốc, nghe vậy gật gật đầu, “Được, cậu ngủ đi.”
Nói là ngủ, nhưng mà Sở Dụ không sao ngủ được.
Suy nghĩ chìm nổi qua lại giữa tỉnh táo và mê man, đầu óc vô thức hiện lên hình ảnh sáng nay khi cậu thức giấc, Lục Thời vùi đầu vào trong chiếc gối màu trắng ngủ say. Đảo mắt lại biến thành hang động đen tối, đột nhiên bay ra một con dơi vỗ cánh phành phạch.
Trong lúc hoảng hốt, cửa hang có ánh sáng.
Sở Dụ lẩm bẩm nói, “Có người tới cứu chúng ta rồi?”
“Giáo hoa, cậu đã tỉnh chưa?”
Nghe thấy giọng nói của Chương Nguyệt Sơn, Sở Dụ mới chậm chạp tỉnh lại, nhận ra ban nãy là mình nằm mơ, có lẽ xuất hiện ảo giác.
Cậu dụi dụi mắt, “Ừ, tỉnh rồi.”
Đèn pin đặt trên mặt đất, giống như ngọn đèn hải đăng trong đêm.
Chương Nguyệt Sơn lo lắng, “Giáo hoa, cậu không ốm đấy chứ? Ban nãy tôi nghe thấy cậu thở nặng lắm, hay là cậu sốt rồi. Nhưng tôi chạm vào trán cậu, hình như là không sốt, nhiệt độ vẫn bình thường.”
Sở Dụ lắc đầu, “Không sốt.”
Giọng nói có chút khàn khàn.
Lúc này, Sở Dụ ngửi thấy một mùi đắng nhàn nhạt.
Qua một lát, Sở Dụ mới phản ứng lại, trên lưng Chương Nguyệt Sơn có vết thương, có lẽ là mùi máu của cậu ta.
Ban nãy cậu không đói nên không chú ý tới.
Bây giờ đói rồi, bản năng cơ thể trở nên mẫn cảm với mùi máu.
“Đúng rồi, tôi phát hiện ra một cách hay!”
Chương Nguyệt Sơn kích động nói, “Chiếc đèn pin của tôi có đèn hiển thị lượng pin, tổng cộng có năm ô. Đèn nhỏ có thể sáng năm mươi tiếng đồng hồ, cũng chính là nói, mỗi khi một đèn chỉ thị tắt đi, chính là đã qua tầm mười tiếng!”
Sở Dụ cười nói, “Ừ, đúng, như vậy chúng ta có thể biết được thời gian.”
Khi chiếc đèn chỉ thị thứ hai tắt đi, phản ứng của Sở Dụ cũng bắt đầu trở nên chậm chạp. Tiếng tim đập thùng thùng bên màng nhĩ, đại não trở nên mơ hồ.
Cậu lật đi lật lại lòng bàn tay và mu bàn tay áp lên vách đá lạnh.
Nghe thấy một âm thanh vô cùng nhỏ, Sở Dụ cười nói, “Lớp trưởng, bụng cậu kêu rồi.”
Lại chỉ chỉ bánh quy, “Có muốn ăn trước một ít không?”
Chương Nguyệt Sơn đói lăn qua lăn lại không ngủ được, không ngờ rằng tiếng bụng kêu lại bị Sở Dụ nghe được. Cậu quả thực rất đói, nhưng cậu biết, hai người bọn họ chỉ có chút thức ăn đó thôi.
Sở Dụ biết suy nghĩ của cậu ta, “Không sao, chúng ta có bốn gói bánh quy, cậu bóc một gói ra ăn đi, uống thêm ít nước nữa, ăn xong thì ngủ một giấc, nghỉ ngơi tử tế.”
Chương Nguyệt Sơn do dự một lát không phản đối nữa. Cậu ta bóc một gói bánh quy ra, cầm lấy hai cái, nhanh chóng nhét vào miệng. Lại uống thêm một chút nước, nuốt đồ ăn xuống, cảm giác đói của dạ dày mới giảm đi phân nửa.
Chương Nguyệt Sơn ngủ rồi.
Sở Dụ vươn tay, lấy cái bánh quy còn thừa lại trong gói bánh ra, bỏ vào trong túi, giả vờ như mình cũng ăn bán quy.
Trong biệt thự.
Phương Tử Kỳ đi vào, Mộng Ca đột nhiên đứng dậy, vội vàng hỏi, “Sao rồi? Có tìm thấy người không?”
“Vẫn như thế, không có tiến triển gì.”
Phương Tử Kỳ rót nước ấm, uống xuống để bớt đi khí ướt lạnh lẽo trên người.
“Đội tìm kiếm cứu hộ đã tới vị trí đó từ sớm, nhưng phiền phức chính là không xác định được chính xác vị trí cụ thể của giáo hoa và Chương Nguyệt Sơn. Cậu giơ tay ra đếm, “Lần này núi Thanh Minh bị lở đất, tổng cộng sụp ở ba chỗ, một ở phía Nam, hai nơi ở phía Bắc chúng ta. Đã cử người đi cả ba nơi rồi, vẫn còn đang tìm. Nhưng đào linh tinh không rõ, không nói đến việc không có hiệu suất còn vô cùng lãng phí thời gian cứu viện.”
Mộng Ca căn bản không ngủ, vành mắt phía dưới đen sì, cậu vỗ vỗ gáy nghĩ, “Khi lớp trưởng kéo giáo hoa ra ngoài, tôi còn hỏi bọn họ muốn đi đâu tìm nấm tùng nhung. Lớp tưởng còn nói là phải dựa vào may mắn.”
Mấy người bọn họ đã hồi tưởng lại vô số lần cảnh tượng lúc Chương Nguyệt Sơn và Sở Dụ gần đi, nhưng chẳng tìm được thông tin gì có tác dụng cả.
Mộng Ca nằm ra bàn, không biết lần thứ mấy rồi, “Nếu như khi bọn họ ra ngoài, tôi khuyên bọn họ không đi có phải là tốt rồi không.”
Lý Hoa vỗ vỗ vai Mộng Ca, không nói gì.
Phương Tử Kỳ đặt cốc xuống, đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, Lục Thần đâu?”
Lý Hoa lắc đầu, “Không biết, tối qua Lục Thần ra ngoài, tới bây giờ vẫn chưa thấy quay lại.”
Bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ ràng khuôn mặt đột nhiên trắng bệch của Lục Thời khi nhận được tin tức xác nhận mất liên lạc với Sở Dụ, không biết có phải đã gặp nạn hay không.
Thậm chí trong nháy mắt, cậu còn lo lắng Lục Thời có thể đứng vững được hay không.
Mắt Mộng Ca đỏ ngầu, lấy mu bàn tay dụi mắt, giọng ồm ồm, “Rõ ràng tối hôm trước còn kể chuyện ma, tại sao đột nhiên lại thế này? Giáo hoa và lớp trường đều tốt như vậy, khẳng định bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì có đúng không?”
Lý Hoa quay mặt đi, ánh mắt vô cùng đỏ.
Thi Nhã Lăng, Sở Hy cùng với Sở Huyên đều đang ở bên ngoài biệt thự, đang nghe chuyên gia của đội cứu hộ phân tích.
“Dựa vào lời nói của mấy em học sinh, hai em ấy ra ngoài vào khoảng thời gian bảy rưỡi tới tám giờ………Dựa vào tốc độ di chuyển của bọn họ, từ đây tới đây, là phạm vi xa nhất mà bọn họ có thể đi được. Nhưng cũng không loại bỏ trường hợp hai em bị đất đá sụp xuống, bị chôn vùi. Cùng với……..”
Trợ lý của Sở Hy vội vội vàng vàng chạy qua, nói thầm vào bên tai Sở Hy, “Bạn học của Dụ thiếu tìm cô!”
Sở Hy muốn nói chờ một lát mới đi, nhưng lời nói tới bên miệng lại thay đổi, “Mẹ, anh, hai người cứ nghe trước đi.”
Sở Hy đi tới vườn trong biệt thự,
Một nam sinh tầm mười sáu mười bảy tuổi đứng trên mặt cỏ. Toàn thân đều bị mưa làm ướt đẫm, vải áo dán lên da, làm hiện lên thân hình gầy gò.
Quần áo có chút bẩn, có lẽ là đã đi qua rừng cây rất lâu, trên mặt bị cứa vài vết thương, trên mu bàn tay có vết máu bị nhánh cây cào rách.
Lưng anh rất thẳng, nhưng lại giống như đang cố gắng chống đỡ điều gì đó. Nếu thứ kia không còn, anh cũng không thể đứng vững nữa.
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Lục Thời xoay người lại, nhìn về phía Sở Hy.
Sở Hy nhìn vào đôi mắt đen sâu của Lục Thời, luôn cảm thấy bên trong không có chút sức sống, làm đáy lòng người ta đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi.
Cô ổn định tinh thần, “Tôi là chị của Sở Dụ, cậu tìm tôi là đã tìm ra manh mối gì hay sao?”
Tóc mái bị mưa làm ướt nhẹp, dính lên trán, giọng Lục Thời rất khàn, “Mang theo mấy nhân viên kỹ thuật đi cùng với em, em đã tìm được Sở Dụ đang ở đâu rồi.”
Một đoàn người đi trong rừng, chưa từng mở mang, cũng không có đường, toàn bộ dựa vào sức người xuyên qua cỏ cây tươi tốt.
Sở Hy đi theo sau Lục Thời, nhìn thấy mu bàn tay anh buông xuống bên người lại bị cây cối vạch ra một vết máu, có máu tươi tràn ra, rơi xuống dưới. Dường như Lục Thời không cảm thấy đau đớn, không có chút phản ứng nào.
Cô muốn mở lời nhắc nhở, há miệng ra lại không nói gì.
Bốn phía núi rừng đều là khung cảnh như nhau, căn bản không thể phân biệt được rõ phương hướng. Trong lòng Sở Hy luôn tồn tại cảm giác nghi ngờ, “Sao cậu có thể xác định được vị trí của Sở Dụ? Trước khi em ấy đi đã nói gì với cậu sao?”
“Trực giác, em có thể cảm nhận được vị trí của cậu ấy.”
Ngữ khí nói chuyện rất kiên định, nhưng Lục Thời không chắc chắn hoàn toàn.
Trong nháy mắt khi xảy ra lở đất, tim Lục Thời thắt chặt lại. Sau đó, một mình cậu đi trong rừng không biết bao lâu, loáng thoáng cảm nhận được, giữa anh và Sở Dụ, có lẽ thực sự tồn tại một liên hệ đặc biệt bí mật nào đó.
Trước khi Sở Hy chất vấn Lục Thời, cậu quay đầu lại: “Chắc chắn 80%.”
Sở Hy hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Xác định?”
“Xác định.”
Sở Hy quyết định cược một lần, tin tưởng anh.
Việc liên quan tới Sở Dụ, cô không muốn buông tha bất cứ một tia hi vọng nào.
Dừng lại tại một nơi không có gì đặc biệt, Lục Thời nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nói: “Chính là ở đây, lấy vị trí em đang đứng làm trung tâm, bán kính năm mươi mét, chính là vách núi.”
Anh nhìn thẳng Sở Hy, “Tin em.”
Sở Hy nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm Lục Thời, “Được, tôi tin cậu.”
Thời gian nửa tiếng đồng hồ, rõ ràng rất ngắn, nhưng dường như từng giây lại kéo dài ra vô hạn, bên tai giống như có tiếng kim giây “tích tích”.
Cho tới khi kỹ thuật viên thăm dò kích động nói, “Tìm được rồi! Có người ở bên trong, có lẽ vẫn còn sống”, “rắc” một tiếng, kim đồng hồ và kim phút mới hoạt động lại bình thường.
Tay Lục Thời vô thức chống lên thân cây thô ráp, miễn cưỡng đứng vững.
Vẫn còn sống.
Sở Dụ vãn còn sống.
Cậu ấy vẫn còn sống.
Lục Thời cúi đầu, môi khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười.
Trong hang động, bên tai Sở Dụ đột nhiên vang lên tiếng nổ.
Cậu khó khăn nâng mí mắt nặng nề lên, phát hiện ra Chương Nguyệt Sơn cũng đứng lên.
Chương Nguyệt Sơn đi lòng vòng tại chỗ, nghiêng tai cẩn thận lắng nge, xung quanh lại quay về an tĩnh.
“Giáo hoa, cậu có nghe thấy âm thanh ban nãy không? Không phải tôi bị ảo giác đấy chứ?”
“Không phải.” Sở Dụ không còn sức lực, “Tôi cũng nghe thấy, không phải ảo giác.”
Chương Nguyệt Sơn ngồi xuống lần nữa, lại vừa muốn khóc vừa muốn cười, chống tay lên trán, “Ừ, chắc chắn là có người tới cứu chúng ta rồi.”
Sở Dụ nhăn nhăn mũi, “Lớp trưởng, cậu lại bị thương hả?”
Mùi đắng nhàn nhạt trong không khí rõ ràng hơn một chút.
Dạ dày Sở Dụ bị mùi máu dụ dỗ co rút đau đớn, cảm giác đau đớn, cổ họng khô ngứa càng ngày càng rõ ràng.
Khát quá, thèm máu quá………..
“Không có gì, ban nãy cậu đang ngủ, tôi đứng dậy chuẩn bị hoạt động một chút. Không ngờ rằng dưới đất trơn làm tôi ngã một cái, lòng bàn tay chống lên đá, chảy rất nhiều máu.” Chương Nguyệt Sơn khoe ra miệng vết thương trong lòng bàn tay mình, “Đợi khi nào ra được rồi, băng bó một chút là được, nhưng mà làm cho trong hang động có mùi máu tanh, buồn bực.”
Nói chuyện vài câu, Chương Nguyệt Sơn nhìn đèn pin trong tay, nhíu mày, “Giáo hoa, cậu có cảm giác như hình như chiếc đèn nhỏ này không còn sáng như ban đầu không?”
Trước mắt Sở Dụ hoa lên, cố gắng nhìn thử, “Hình như là có chút chút.”
Đang nói, đèn nhỏ từ từ tối dần bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, sau đó tắt hẳn.
“Đậu má, đã nói là sáng năm mươi tiếng mà? Tại sao nhanh thế đã hết điện rồi?”
Bọn họ đang ở trong hang núi, không có khái niệm thời gian, nhưng khẳng định chưa tới năm mươi tiếng.
Sở Dụ ôm bụng, cười nói, “Lớp trưởng, đừng giận, tiết kiệm thể lực.”
“Nghe cậu cả.”
Chương Nguyệt Sơn ủ rũ, sờ soạng ngồi xuống mặt đất, im lặng một lát lại bắt đầu đọc văn cổ.
Sở Dụ nghe, không được bao lâu lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Sở Dụ lại tỉnh lại, là bị Chương Nguyệt Sơn lay tỉnh.
Cậu có thể cảm nhận được, tay của Chương Nguyệt Sơn đang đặt ở mũi cậu, ngón tay cong lại, thăm dò hô hấp của cậu.
Vết thương ở lòng bàn tay có máu, tràn ra thoang thoảng mùi máu đắng.
Sở Dụ theo bản năng nuốt nước miếng.
Không, không thể được.
Sở Dụ khắc chế bản năng.
“Lớp trưởng.”
“Đậu má!” Chương Nguyệt Sơn phản xạ thu tay về, lùi về sau nửa bước.
“Dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng rằng cậu đã hôn mê, ban nãy gọi sao cũng không thấy cậu tỉnh.”
“Không đâu, tôi chỉ đói quá thôi, nên ngủ hơi sâu.” Sở Dụ nghĩ muốn rời đi lực chú ý của bản thân, đề nghị, “Chúng ta nói chuyện đi, tối om om, lại không có ánh sáng, đáng sợ quá.”
“Được thôi!” Chương Nguyệt Sơn mở miệng nói, “Mấy ngày trước tôi có làm một đề……….”
Cậu nói tất cả mọi chuyện từ không biết làm đề, nói tới cậu chơi bóng rổ với Mộng Ca, còn nói bạn cùng bàn ba năm tiểu học, cùng với trò chơi mà trước đây cậu thích chơi.
Sở Dụ thỉnh thoảng lại ừ một tiếng.
Đột nhiên, Chương Nguyệt Sơn hỏi, “Giáo hoa, cậu có thích ai không?”
Sở Dụ nháy mắt chưa phản ứng lại được, “Người mình thích?”
Chương Nguyệt Sơn có chút ngại ngùng, “Kỳ thực………tôi có người mà tôi thích. Đã thích rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn không dám nói. Nhìn thấy Mộng Ca ngày ngày chạy bộ cùng nữ sinh kia, tôi rất ngưỡng mộ.”
Sở Dụ hỏi, “Cậu thích ai?”
“Một nữ sinh ở lớp bên cạnh, có lẽ cậu không quen. Da cậu ấy rất trắng, cắt mái bằng, đôi mắt to, mặt rất nhỏ, có lẽ chỉ to bằng bàn tay tôi. Luôn đeo một chiếc ba lô màu hồng nhạt, còn treo một chiếc móc khóa hình con thỏ nhỏ, vô cùng đáng yêu.”
“Vậy tại sao cậu không tỏ tình?”
“Tôi sợ làm ảnh hưởng tới người ta học tập.”
Chương Nguyệt Sơn càng ngại ngùng hơn, “Hơn nữa, nếu như cậu ấy không thích tôi thì sao? Tôi giấu không nói, còn có thể lặng lẽ nhìn cậu ấy.”
“Giáo hoa, nếu như là anh em, chúng ta ra ngoài rồi, cậu nhất định phải giữ bí mật giúp tôi, nhất định không thể nói với cậu ấy.”
Chương Nguyệt Sơn dừng lại một chút.
“Nếu như chúng ta không ra được, vậy nói cho cậu biết, cũng coi như không chỉ có mình tôi ôm mối tình đơn phương này.”
Sở Dụ an ủi, “Ừ, tôi đã biết rồi, cậu thích cậu ấy.”
“Được.” Chương Nguyệt Sơn lại hỏi, “Vậy giáo hoa, cậu có thích nữ sinh nào không?”
“Tôi?”
Sở Dụ cẩn thận suy nghĩ, “Tôi không thích bạn nữ nào cả.”
“Cũng đúng, yêu cầu của cậu là đẹp hơn cậu mới được. Có lẽ trong trường của chúng ta chỉ có Lục Thần mới đủ tiêu chuẩn, ha ha, giáo hoa, cậu sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại!”
Trước mắt Sở Dụ thoáng hiện lên khuôn mặt của Lục Thời.
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác chua xót.
Lục Thời, Lục Thời, Lục Thời.
Sở Dụ phát hiện, cậu có hơi nhớ Lục Thời.
Thời gian tiếp theo, Sở Dụ mơ mơ màng màng. Toàn thân dâng lên cảm giác nóng làm cho cậu mệt mỏi đối phó, tay chân đều không còn sức lực, lồng ngực giống như bị đè nén, chỉ thở thôi cũng đã tốn tất cả sức lực, ý thức dần trở nên mơ hồ, thậm chí cậu còn không rõ, rốt cuộc mình đang ở hiện thực hay là trong mơ.
Cho tới khi Chương Nguyệt Sơn kéo cậu tới sâu trong động, “Ầm” một tiếng vang lên, một luồng ánh sáng chiếu vào, xuyên qua bóng tối.
Chương Nguyệt Sơn gọi cậu, “Giáo hoa, không phải là ảo giác, không phải là nằm mơ, có người tới cứu chúng ta rồi, chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi………”
Chương Nguyệt Sơn nói rồi trực tiếp khóc lên.
Sở Dụ dần dần mở mắt ra.
Ánh sáng đâm vào mắt làm cậu phát đau, Sở Dụ mơ hồ nhìn thấy, có một bóng người tới gần.
Rất nhanh, cậu bị một người ôm chặt vào lòng.
Là hơi thở vô cùng quen thuộc.
Sở Dụ dựa đầu vào vai Lục Thời, khép hờ mắt suy nghĩ, tư duy không rõ ràng.
Theo bản năng nỉ non gọi: “Lục Thời.”
“Ừ, tôi ở đây.”
Toàn thân Sở Dụ đều vô thức thả lỏng ra, cậu nhớ ra gì đó, nói nhỏ bên tai Lục Thời.
Lục Thời nhận ra được ý muốn của cậu, “Cậu muốn nói gì?”
Sau đó anh nghe thấy, môi Sở Dụ chạm vào bên tai anh, giọng khàn khàn, yếu ớt, “Lục Thời, tôi không hút máu của người khác.”
“Tôi đã đồng ý với cậu, chỉ hút máu của cậu.”