Ý Hiên và Diễm An nhìn nhau, nay bọn họ mải hóng chuyện quá mà quên đi tuyển người, xem kìa! Nhìn bộ mặt cúi đầu sâu như vậy Nhã Tịnh nàng dường như đã hiểu vài điều.
– Các ngươi nói xem, muốn ăn đòn hay như nào?
Nhã Tịnh vừa nói xong, hai con mắm kia lập tức nhào tới ôm chân nàng. Hai mắt bọn chúng còn long lanh như đám mèo chờ nhận nuôi, nhưng với nàng thì chỉ muốn đạp cho mỗi kẻ vài phát vào mặt.
– Nàng về rồi?
Dạ Nguyệt Tu Kiệt được nàng sai đi làm chút việc cũng vừa hay từ cửa sau đi vào gặp được nàng, vừa thấy hắn vào hai kẻ kia liền nhào qua ôm chân hắn.
– Dạ Nguyệt đại nhân, tiểu nhân nay có chút sai sót. Người có thể bảo với con người vô tình nào đó, tha cho chúng ta được không?
Diễm An nặn ra hai hàng nước mắt, Ý Hiên cũng không vừa hai hàng nước mắt lã chã rơi.
– Đúng rồi Dạ Nguyệt đại nhân, con người độc ác nào đó còn đòi đánh chúng ta!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt phất áo vô cùng lạnh lùng ẩn hai người kia ra, đạp lên người Ý Hiên đang ở dưới đất lao tới tính ôm nàng nhưng lại bị Nhã Tịnh giữ lại. Diễm An lao tới nhấc Ý Hiên đang nằm bẹp dưới đất, hai kẻ yêu thích nghiệp diễn lại bắt đầu.
– Huhu, chúng ta số cũng thật khổ, không cha không mẹ. Bị một người nào đó bắt, rồi còn bị ép tới đây làm việc mà nhìn xem! Người nào đó có thương chúng ta đâu, ai ai cũng đòi phạt đánh chúng ta kìa!
– Huhu, nàng xem, bọn chúng nói xấu nàng kìa! Còn dụ dỗ ta chống lại nàng nữa, đáng sợ quá đi!!!
– Ồ!
Nhìn ba kẻ diễn sâu trước mặt, Nhã Tịnh lôi ra một cây gậy.
– Dù sao cũng đã mang danh “vô tình” và “độc ác” rồi, nếu ta không làm gì thì có lỗi thật nhỉ?
Nghe lời này của nàng, hai tên mè nheo nào đó lập tức nín lặng. Ý Hiên và Diễm An đỡ nhau đứng dậy, hai đứa tự phủi quần áo, còn phủi quần áo cho nhau. Sau đó không nói hai lời lẩn mất dạng, Nhã Tịnh thấy vậy phì cười. Tóc mai nàng theo vậy cũng rơi xuống, cây hoa lê đang nở trong vườn cũng bắt đầu rơi từng cánh. Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nàng, chầm chậm đưa tay ra vuốt lấy sợi tóc mai ra sau tai nàng. Nhã Tịnh nhìn qua hắn, Dạ Nguyệt Tu Kiệt bỗng thật muốn hỏi nàng. “Nàng thật sự không muốn theo ta sao? Rời khỏi nơi này, không mang gánh nặng trong lòng, không cần vất vả như vậy. Chu du đó đây, nàng thật sự không muốn sao?” chỉ là hắn không hỏi. Bởi lẽ đã quá rõ câu trả lời của nàng, quá rõ nàng sẽ từ chối, vậy nên đành im lặng như vậy. Nhã Tịnh quay đi, né tránh ánh mắt thâm tình kia. Nhã Tịnh chẳng thể trả lời hắn, càng không biết nên làm gì.
Trong dự tính tương lai của nàng, không có hình bóng một nam nhân nào cả. Chỉ có sống tự do và vui vẻ mà thôi, Nhã Tịnh quay người rời đi. Dạ Nguyệt Tu Kiệt thu tay lại rồi tự cười, đúng là hắn lại không làm chủ được bản thân rồi. Nhìn hoa nhẹ rơi bên thềm hắn xoay người rời đi.
– Giờ cũng đã muộn, ái nữ của người hẳn đã về?
Đám người đang ngồi bên hồ chơi cờ, lại như đang chờ nàng. Nhã Tịnh trước lúc đi từng dặn Lưu thúc cứ kệ bọn chúng, ngồi lâu bao nhiêu thì tùy. Thi thoảng cho người bưng chút của ngon vật lạ lượn lờ qua là được. Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi chán chê xong nàng đi tìm Lưu thúc, không ngờ đám người kia còn dai hơn đỉa. Trời đã có chút muộn mà còn chưa kẻ nào về, bốn tên hoàn bốn. Nhã Tịnh nhếch môi cười, làm quan huyện và thương nhân như bọn chúng cũng thật nhàn nhỉ?
– Phụ thân! A, đại nhân ở đây sao? Tiểu nữ bái kiến đại nhân, chư vị hảo!
Nhã Tịnh đem chút quýt tới, bình thường đều là những người quyền quý hoặc những kẻ trong cung mới có thể ăn quýt. Rốt cuộc họ Lưu này có thể là cao nhân phương nào? Nhìn đám người kia liếc nhau, hẳn sau việc này sẽ có không ít kẻ điều tra đi? Nhưng dù có điều tra, nàng cũng không cần lo.
– Đúng rồi, ta có chút quýt chư vị là khách của quý phủ ta. Mời mọi người thưởng thức, vậy mà ta quên mất. Đúng là nữ nhi tốt, ta già cả thật rồi!
Nhã Tịnh nghe vậy đi qua bóp vai cho Lưu thúc.
– Phụ thân, sao người có thể nói vậy chứ? Với ta người vẫn còn rất trẻ!
– Haha, nữ nhi nhà người thật tốt! Đúng là không cần lo, chẳng bù cho nhi tử nhà ta! Tới giờ vẫn còn làm ta lo, chưa có mối hôn sự nào!
Lại nhắc tới hôn sự! Nhã Tịnh thầm ra dấu sau lưng Lưu thúc, Lưu thúc liền cười xởi lởi.
– Đào huynh cứ nói vậy, công tử nhà ta ngọc thụ lâm phong, hẳn sẽ có không ít cô nương để ý.
Tên họ Đào kia nghe vậy liền vuốt chòm râu của mình, Nhã Tịnh thấy hắn như vậy liền ngứa mắt. Nếu hắn rơi vào tay nàng, Nhã Tịnh thề phải đốt cháy hàm râu đó, nếu không tên nàng sẽ viết ngược lại!
– Đúng vậy, chỉ là để tìm được một cô nương môn đăng hộ đối cũng thật khó.
Trực tiếp ám chỉ tới nàng sao?
– Duyên phận là thứ không thể ép buộc.
Lưu thúc lên tiếng từ chối thẳng thừng họ Đào, hai kẻ họ Lưu và họ Minh nghe xong liền cảm thán có chút vui vẻ.
– Đúng vậy, duyên phận đâu là thứ có thể ép buộc! Ái nữ nhà huynh ngoài thích làm từ thiện, liệu còn am hiểu gì chăng?
Nhà họ Nhu lên trận lần hai, bọn chúng thấy nàng lại càng cắn dai hơn.
– Ái nữ nhà ta từ nhỏ đã yêu thích học hỏi, vì vậy điều gì nó cũng học một ít. Cầm, kỳ, thi, họa nó đều có thể!
– Ái nữ của huynh thật là một viên ngọc quý giá, vừa hay nam tử nhà ta cũng tinh thông âm thuật và một chút ngâm thi ca từ. Hay chúng ta chọn một ngày nào đó mở hội, cho đám trẻ cọ sát thế nào?
Oh! Ha, được lắm. Có vẻ như bọn chúng sẽ không từ thủ đoạn, nhất định phải hẹn được nàng rồi.
– Ây ya! Nam nhân suốt ngày chỉ đọc sách và chơi đàn, ẻo lả như vậy thì có gì thú vị? Vẫn là nhi tử nhà ta, tốt hơn đôi chút. Nó còn theo học võ công của một sư phụ họ Lưu, là một hiệp khách nổi danh của giang hồ! Thường thường thích hành hiệp trượng nghĩa, cứu được không ít người!
Oh! Có biến tiếp sao? Sáng con chiều cha? Lặng lẽ lấy túi hạt dưa từ trong người ra, Nhã Tịnh kiếm lấy chỗ tốt bên cạnh Lưu lão ngồi hóng chuyện.