Hứa Trúc Linh nhanh chóng thay giày, xỏ dép lê vào rồi vội vàng chạy lên lầu.
Mà ấn đường của Cố Thành Trung đã nhăn lại, một câu nói này của cô, thế mà lại chất chứa mấy tầng ẩn ý.
Em không nói nhiều với anh nữa, câu này có nghĩa là cô ấy không muốn nói chuyện với anh.
Cơm tối em đã ăn rồi, điều này tức là rõ ràng bữa tối ngày hôm nay, cô ấy đã đi ăn với thằng nhóc con kia.
Em tắm rửa trước đây, một lát nữa em còn phải gọi video cho anh ấy nữa.
Câu này còn nghiêm trọng hơn!
Nếu như trước khi phải gặp mặt một người đàn ông nào đó, mà con gái nói là muốn tắm rửa gội đầu, điều này tức là người đàn ông này có vị trí đặc biệt trong lòng cô ấy.
Hứa Trúc Linh tắm xong, cô mặc một bộ quần áo ngủ hình hoạt hình, lộ cẳng tay, lộ cẳng chân, lộ cả mái tóc còn ướt.
Sau đó lại còn gọi video trò chuyện với một người đàn ông khác?
Mẹ nó, cô nghĩ anh là người chết hay sao chứ?
Cố Thành Trung vội vàng chạy vào trong phòng Hứa Trúc Linh, cửa phòng không khoá, anh có thể mở ra rất dễ dàng.
Cô đang tắm, hình như tâm trạng còn có vẻ rất tốt, còn đang ngâm nga bài hát nào đó.
Cô tắm rất nhanh, sau đó liền đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Thành Trung ở trong phòng, thì có chút giật mình: “Tối nay anh không bận gì à? Đáng lẽ ra giờ này anh phải đang ngồi trong phòng sách làm việc rồi chứ?”
Ô? Cô còn muốn tiện tay đuổi anh ra ngoài?
“Không bận, xử lý xong hết rồi. Quan hệ của em với đàn anh đó cũng tốt quá nhỉ.”
“Cũng tàm tạm ạ, trước kia em và anh ấy học cùng một ngành, anh ấy lại thân với Bạch Minh Châu, qua qua lại lại cũng dần dần thân với em. Anh ấy rất quan tâm tới người khác, đối với những sinh viên năm cuối như bọn em lại đặc biệt quan tâm hơn.”
Cô sấy khô tóc, lấy bài tập ra, sau đó bắt đầu mở máy tính.
Cô định sẽ tự mình làm thử mấy đề này trước, rồi xem xem cái nào không hiểu.
Rõ ràng là những dạng đề như thế này cô đều đã làm qua, tại sao đổi số một cái là cô lại không biết cách làm vậy nhỉ?
Đau đầu quá đi mất!
Hiện tại cô không biết làm, chỉ có thể ngồi đợi Ngôn Phúc Lâm online.
Đúng chín giờ bốn mươi phút, Ngôn Phúc Lâm gọi tới.
Hứa Trúc Linh vội vàng nhận ngay, nói: “Đàn anh, ảnh em đã gửi cho anh rồi đó, câu này em không biết làm.”
“Để tôi xem xem, không phải câu này buổi chiều đã từng làm rồi sao?”
“Vâng… Nhưng em không nhớ cách làm…”
Hứa Trúc Linh đáng thương nói. Đúng ngay lúc này, máy tính của cô bị một người khác dùng tay đóng lại một tiếng phịch.