Cẩm Lý đứng từ trên cao nhìn xuống, cuối cùng vẫn là ôm chặt kiếm, ngự kiếm lao xuống vực.
Tiểu ma tôn, ngươi đừng có bị ngã ngu đi đấy nha, Trẫm còn phải dậy ngươi làm ma tôn nữa.
Cẩm Lý ôm theo lo lắng đứa nhỏ nhà mình bị ngốc thì phải làm sao, ngự kiếm một mạch xuống dưới.
Đi liên tục khoảng 15 phút, Cẩm Lý mới có thể mơ hồ thấy được sỏi đá lởm chởm nơi đáy vực. Có dấu vết một vật lăn qua, còn để lại máu, vệt máu ấy kéo dài trên nền đá cứng. Cẩm Lý đi thêm một đoạn mới có thể thấy được một hang động nhỏ. Định vị chỉ vào bên trong.
Cẩm Lý không nghĩ nhiều, đi vào hang động.
Cửa hang không to lắm, chỉ vừa một người đi vào, hang cũng không xâu, ánh sáng bên ngoài vẫn có thể chiếu vào tận cùng, Cẩm Lý dễ dàng nhìn thấy thân hình thiếu niên nhỏ nhắn tựa vào vách hang, quần áo rách tả tơi, còn dính máu.
Y vẫn còn ý thức, thời điểm Cẩm Lý bước vào, che mất ánh sáng, đã khiến y đề phòng, dùng đôi mắt hồ phách đầy sợ hãi nhìn Cẩm Lý.
” Cung Mộ?” Cẩm Lý nhẹ giọng gọi.
Cung Mộ bị người lạ mặt gọi tên, đáy lòng càng sợ hãi, y cố gắng ngăn cơ thể mình ngừng run rẩy, tay đè chặt lên vết thương còn đang rỉ máu, đề phòng nhìn Cẩm Lý:” Ngươi là ai?”
Liệu có phải người của bọn chúng, xuống kiểm tra xem y đã chết chưa… không.. không giống,trong đám người kia không hề có ai nhìn như thế này, càng không thể có được khí chất như người này.
” Cẩm Lý.” Trẫm chui cống không đổi tên, trèo tường không đổi họ.
Ký chủ nhà nó có vẻ đang rất thành tựu… phải làm sao đây?!!
” Ngươi tới đây làm gì?” Thấy Cẩm Lý không ra tay với mình, Cung Mộ dè dặt hỏi.
” Cứu ngươi.” Chứ còn có thể làm gì, trẫm cũng không thể chém chết ngươi mà.
” Cứu ta?” Cung Mộ không chắc chắn hỏi lại.
” Đúng nha.”
Cảm thấy nói không không thể lấy được tín nhiệm, Cẩm Lý trực tiếp ra tay, đi tới bên cạnh Cung Mộ, dùng linh lực thuần túy tẩy rửa, đem toàn bộ vết thương chữa lành.
Cảm nhận được luồng linh lực ấm áp chảy dọc cơ thể, thấm vào từng tế bào nhỏ, đem đau đớn đẩy lùi, Cung Mộ ngốc ngốc tựa vào vách hang nhìn Cẩm Lý.
Chữa trị xong xuôi, Cẩm Lý liền vào luôn chủ đề chính.
” Ta là tông chủ Hoàng Chân phái, muốn thu nhận ngươi làm đệ tử, ngươi có nguyện ý theo học?”
Không nguyện ý, trẫm cũng trói ngươi về thôi.
” Tông chủ Hoàng chân?”
Lại nói tại sao cái tên Cẩm Lý này nghe thật quen tai, hóa ra là vị tông chủ não có chút tàn trong lời đồn à…
Cung Mộ nhìn Cẩm Lý, âm thầm đánh giá.
Hiện tại, y không có lựa chọn, nếu muốn tu luyện thành tài để trả thù gia tộc, y chỉ có thể cầu học một trong bốn đại môn phái… Hoàng Chân phái, mặc dù trong lời đồn không được tốt, những hiện tại tông chủ của người ta vừa cứu y một mạng… y không thể từ trối lời mời này được.
Cung Mộ chậm rãi đáp:” Được.”
Không thể trách Cung Mộ, toàn bộ trận đấu vừa nãy y không có được xem, đương nhiên không biết Cẩm Lý thật sự lợi hại ra sao.
” Ngươi có thể đứng không?” Cẩm Lý quan tâm hỏi.
” Có thể.” Thương thế đã khỏi, Cung Mộ đơn giản bám vào vách tường là có thể đứng dậy.
” Ra ngoài, ta đưa ngươi về.”
Cẩm Lý hoàn thành xong công cuộc nhặt người, không còn lý do để trở lại nơi tuyển nhân sự kia nữa… một đường ngự kiếm, đưa Cung Mộ trở về Hoàng Chân phái.