“Được” Giọng Kiến Nhất mang theo tiếng cười ngọt ngào.
Tiếng súng trong game vang lên, hai đội khiêu khích nhau không ngừng, tuy đội nữ nhiều hơn một người nhưng so với đội nam còn thua xa, Hải Lý kích động đến mức đứng ngồi không yên, miệng không ngừng nói liên miên để chỉ huy.
Bên cạnh Vu Yên Nhi, Hải Lý vừa giết được Triết Dương liền phấn khích đến nhảy người lên. Triết Dương không phải người mới, trong lúc đấu nhường Hải Lý quá rõ ràng bị Từ Tuấn Vỹ phàn nàn luôn miệng.
Trong khi mọi người đang phấn khởi đối đầu, Vu Yên Nhi tinh ranh chạy trốn, đợi khi nào còn một người mới chui ra bắn một phát, lúc đó cô sẽ trở thành người chiến thắng.
Đang vui vì nhân vật nấp an toàn, Vu Yên Nhi còn thầm khẳng định không ai tìm ra thì đột nhiên phát ra tiếng súng nổ, nhân vật cô văng máu mất mạng, kết quả đội nam chiến thắng toàn vẹn nhờ Kiến Nhất và Từ Tuấn Vỹ.
Không tin Kiến Nhất có thể ra tay, Vu Yên Nhi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh đang cụng tay với Từ Tuấn Vỹ và Triết Dương, cô cay đắng lên tiếng: “Ông xã, sao anh bắn em?”
“Em còn nói không nhận người nhà còn gì?” Kiến Nhất bình thản trả lời, trong lời nói mang theo ý trêu chọc.
Qua màn hai chia phe lại, Vu Yên Nhi, Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ và Hải Lý một đội, Kiến Nhất và những người còn lại một đội.
Sau đả kích vì bị Kiến Nhất bắn, tinh thần hiếu chiến của Vu Yên Nhi tăng không ngừng. Ngay khi vào game, Vu Yên Nhi không chọn nấp mà nhắm bắn thành viên đội đối phương không ngừng, hành động quá khích của cô khiến Kiến Nhất chỉ biết nhìn nhân vật đang bắn không ngừng nghỉ của Vu Yên Nhi trong màn hình rồi ngồi cười bất lực.
Vu Yên Nhi tự tay hạ Lý Nhược, tâm tình đang cao hứng, Kiến Nhất lại cứu Lý Nhược một mạng, tay nhấp chuột của Vu Yên Nhi dừng lại, nhân vật của cô bị giết giữa bão đạn.
Nếu nói Kiến Nhất và Lý Nhược là đồng đội nên cứu là chuyện dĩ nhiên, cô có thể chấp nhận. Đằng này cô vừa mới giết Lý Nhược, Kiến Nhất đã cứu cô ta, như vậy có khác gì anh đã tạt vào mặt cô một gáo nước lạnh.
Nhân vật của Vu Yên Nhi bị giết không lâu thì Từ Tuấn Vỹ và Hải Lý cũng đã hạ toàn bộ đội đối phương. Trong khi hai người họ kích động hò reo thì Vu Yên Nhi không còn chút tâm trạng nào.
Lý Nhược liếc nhìn Vu Yên Nhi đang ngồi yên không phản ứng, cô ta mỉm cười đắc ý, lúc được Kiến Nhất cứu cô ta cũng không ngờ đến.
Hải Lý quay sang vỗ vai Vu Yên Nhi, cô đang vui đến mất bình tĩnh: “Yên Nhi, chúng ta thắng rồi”
“Đấu lại”
Giọng nói lạnh lẽo của Vu Yên Nhi khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn, thậm chí còn cảm nhận được cô đã bị chọc giận.
Ngay khi vừa vào trận mới, Vu Yên Nhi hạ ngay Lý Nhược trong chớp mắt, tiếp đến là Kiến Nhất để anh không còn cơ hội cứu Lý Nhược. Khóe môi Vu Yên Nhi nhếch lên, dù là đời thật hay trò chơi, Lý Nhược cũng không bao giờ có cơ hội chiến thắng.
Bị Vu Yên Nhi giết ngay khi bắt đầu, Kiến Nhất lẫn Lý Nhược không khỏi kinh ngạc, khi Vu Yên Nhi tức giận thì người nhà cũng không chừa.
Tạm ngưng để chơi tự do, Kiến Nhất liền quay đầu nhìn bóng lưng giận dỗi của Vu Yên Nhi, anh biết vì anh cứu Lý Nhược nên cô mới như vậy.
“Nhi Nhi”
Vu Yên Nhi chậm rãi quay đầu, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Kiến Nhất bỗng đưa cô một túi kẹo dẻo nhỏ, mặt mày cô lập tức bừng sáng trở lại.
Vô tình Lý Nhược xoay đầu nhìn thấy Kiến Nhất dùng vẻ mặt dỗ dành cho Vu Yên Nhi, không cần đoán cũng biết vì chuyện anh cứu cô ta một mạng khiến Vu Yên Nhi nổi giận. Hai bàn Lý Nhược bất giác siết chặt, vô tình để lộ biểu cảm giận dữ mà không hay biết Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý đang nhìn cô ta chằm chằm.