“Ta đề nghị sau khi hắn tỉnh lại hãy nhận hắn làm đệ tử của Đan Thành”, một trưởng lão lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn những người còn lại.
“Nhưng hắn đã là đệ tử của môn phái khác rồi”.
“Có thể vì hắn mà thay đổi quy tắc mà!”, nữ trưởng lão tóc trắng mỉm cười: “Chúng ta đều biết tiềm lực của hắn, ta hy vọng hắn sẽ là thành chủ tiếp theo của Đan Thành. So với Huyền Nữ, ta càng coi trọng hắn hơn”.
“Vấn đề này chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ nói”, Đan Thần cười hiền hoà.
“Hự…”, trong Linh Hải, Diệp Thành vẫn đang hôn mê, vẻ mặt hắn vẫn đầy đau đớn, vì sử dụng linh hồn lực nhiều quá khiến đầu hắn vẫn còn ong ong.
Tuy nhiên được sức mạnh linh hồn trong Linh Hải trút vào liên tục nên cơn đau trong đầu hắn nhanh chóng tiêu tan, linh hồn lực bị sử dụng quá độ cũng nhanh chóng được bổ sung, sắc mặt tái nhợt của hắn cũng dần có huyết sắc trở lại.
Ục!
Không biết đến lúc nào, một âm thanh vang lên dứt khoát.
Giống như lần đó, hắn nhìn thấy một thế giới phồn vinh: hương hoa thơm ngát, chim muông rít rít, chồi non hé nở, nụ hoa chực chờ bung ra, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Chẳng mấy chốc ý cảnh thay đổi, cuồng phong thét gào, những cây cổ thụ xanh um tươi tốt đã thành lá úa vàng, cành cây bắt đầu khô héo, bức tranh cả thế giới được tô điểm bởi những chiếc lá rụng.
Thế rồi đất khô cằn cỗi, những cành lá cuối cùng trên cây cổ thụ cũng rụng xuống, gió lạnh cắt da, hoa tuyết bay rợp trời, thế giới được phủ lên một lớp áo trắng thinh khôi.
Đây là luân hồi, luân chuyển không ngừng, thế giới ý cảnh như c bánh xe khổng lồ, luân chuyển theo năm tháng, luân hồi trong sinh tử.