Dõi mắt nhìn xung quanh, giữa miền rừng núi hoang vắng, có thể thấy được bọn yêu ma rơi xuống khắp nơi. Trong số đó, có kẻ hoặc mất hẳn hơi thở hoặc đang hấp hối; một số đại yêu có hơi thở mạnh rơi rụng vào những hõm núi sụp đổ nhưng sau đó lại không hề bay ra ngoài. Bọn chúng cứ nằm yên tại đó như thế, không dám nhúc nhích mảy may.
“Một kiếm khuynh đảo trời cao… Không ngờ trên đời này lại có thần thông ngự kiếm như vậy. Cho dù đó là một thanh tiên kiếm, vậy cũng quá đáng sợ rồi…”
“Đúng vậy, dù mục tiêu của một kiếm ấy là bọn yêu ma, thì ngay cả ta cũng khó mà hít thở nổi khi đối mặt với một kiếm ấy, trong lòng còn cảm thấy vô cùng nặng nề…”
Hai tên tu sĩ có tu vi cao cường của Tiên Hà đảo nói xong, sau đó quét mắt nhìn sang bọn yêu ma ở khắp nơi. Đến lúc này, họ mới nhận ra rằng, không ngờ số lượng yêu ma trong trận chiến vừa rồi lại nhiều đến vậy.
“Bọn yêu ma đó… Chúng không bỏ chạy ư?”
Tu sĩ bên cạnh gật đầu.
“Ngoại trừ những kẻ đã bỏ chạy khi vừa thấy nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo của chúng ta đến, còn những kẻ dự định chạy trốn sau đó đều đã nằm lại nơi đây.”
Ngoại trừ nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo phổ thông cũng tâm sự với nhau vì thầm rung động, sáu vị trưởng lão Tiên Hà đảo kia cũng dùng thần thông truyền âm lẫn nhau từ khoảng cách khá xa. Không lâu sau, cả sáu người rốt cuộc lại bay lên trời, nhanh chóng bố trí đại trận của Tiên Hà đảo một lần nữa.
Chẳng mấy chốc, khắp dãy núi này, từng vầng hào quang lần lượt bay lên. Bầu trời cũng tràn ngập các vầng hào quang rực rỡ một lần nữa. Chỉ là, dạng hào quang lúc này dường như có vẻ mờ nhạt hơn hình ảnh của một kiếm vừa rồi.
“Các đệ tử Tiên Hà đảo nghe lệnh, càn quét yêu ma ngay, đốt cháy thi thể chúng, giam giữ hồn phách chúng.”
Từ giữa trận pháp, giọng nói của vị trưởng lão đứng đầu lập tức vang xa giữa núi rừng. Lúc này, sĩ khí của nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo lập tức dâng cao, đạp lên hào quang mà thi triển thần thông, ra tay trảm yêu trừ ma.
Bọn yêu ma trong núi nay đã chết một phần lớn, trong khi những kẻ còn sống sót thì mang một ánh mắt đờ đẫn. Một vài tên yêu ma còn đủ sức lực thì chỉ có thể chạy trốn, không dám chống cự lại.
Từ cuộc chiến khốc liệt giữa hai phe chính tà từ ban đầu cho đến tận lúc này, tình thế đã xoay chuyển thành cảnh tiên tu chính đạo đơn phương tru giết yêu ma. Nhất là khi Hà quang Ly hỏa được bố trí thành công, hào quang rực rỡ của luồng Ly hỏa đã bao trùm khắp dãy núi; quần yêu ma khó mà sống sót nổi dưới sức nóng hừng hực này.
Rốt cuộc, kể như là Kế Duyên đã có thể thở phào. May mắn thay, nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo vẫn là những kẻ biết điều. Họ không tiếc mọi công sức để dọn dẹp tàn cuộc, không hề trông chờ vào hắn hỗ trợ để xử lý mọi chuyện còn lại này.
Đương nhiên, Kế Duyên cũng chẳng lo lắng về vấn đề an toàn. Chưa tính đến việc bọn yêu ma không dám đến gần hắn, dù là dám đến, Thanh Đằng kiếm vẫn có thể tự động chém giết bọn chúng ngay tại chỗ. Hơn nữa, sau khi nghỉ ngơi ít lâu, hắn vẫn còn thừa sức để triệu hồi Lực sĩ phù hoặc phun ra vài ngụm Tam muội Chân hỏa.
Lắc nhẹ bình rượu Thiên Đấu Hồ, hắn nhận thấy món bảo bối này thật thần kỳ. Theo cảm giác lắc nhẹ, cứ tưởng trong đây chỉ còn chưa tới nửa bình, nhưng thật ra là còn đến vài đấu. Nhìn cái bình này, Kế Duyên không khỏi suy nghĩ về chiếc bình hỏng từng tặng cho lão bản của Viên Tử Phô, chẳng biết gã ấy có ánh mắt xem hàng hay không nữa.
Có lẽ là do một kiếm khuynh đảo trời cao vừa rồi tiêu hao quá nhiều tinh thần, Kế Duyên dần thả trôi dòng suy nghĩ của mình sang những thứ linh tinh khác. Sau đó, khi nhìn đến từng luồng sát khí bị ép ngược vào lòng đất, hắn chợt rơi vào trạng thái xuất thần.
Sáu vầng hào quang bay đến đỉnh núi nơi Kế Duyên đang ngồi. Sáu vị trưởng lão trông thấy Kế Duyên đang ngồi tự do tự tại trên mặt đất trong tư thế vừa dùng tay chống lên đầu gối và đỡ lấy một bên mặt, một ngón trỏ bên tay trái móc lấy Thiên Đấu Hồ lắc nhẹ, mắt nhìn về phía địa mạch, tâm trạng như đang thẫn thờ, còn khí thế cả người đã trở lại trạng thái bình thường.
“Kế tiên sinh.”
Vị trưởng lão với dáng vẻ nho sĩ, người quen thuộc nhất với Kế Duyên, bèn chắp tay chào hỏi trước, nhưng lại thấy Kế Duyên không hề đáp lại.
“Kế tiên sinh? Kế…”
Khi định tăng cao âm lượng, lão nhân đầu lình bèn giơ tay ngăn y, hạ giọng nói nhỏ với những người xung quanh.
“Đừng làm phiền Kế tiên sinh, chúng ta cứ chờ ở đây đã!”
Sau trận chiến này, thái độ của các tu sĩ Tiên Hà đảo đối với Kế Duyên đã đổi khác rất nhiều. Dĩ nhiên, chẳng phải trước đây là không hề tôn trọng, nhưng bây giờ là vô cùng kính trọng hắn.
Về điểm này, tất cả các tu sĩ Tiên Hà đảo cũng không hề phản cảm.
Kế Duyên vẫn đang miên man suy nghĩ về việc tại sao sát khí trong địa mạch cũng bị lực lượng của một kiếm khuynh đảo trời cao kia trấn áp. Nhưng vừa nghĩ tới đây, hắn chợt nhận ra âm thanh giao chiến xung quanh dần dần im ắng hẳn. Sau đó, các giác quan của hắn chợt phục hồi lại trạng thái linh mẫn, lúc này mới chú ý đến sáu vị trưởng lão Tiên Hà đảo đã đứng bên cạnh mình trên đỉnh núi, chỉ là khoảng cách có xa hơn một ít mà thôi.
“Xin thứ lỗi, vừa rồi ta hơi thất thần!”
Kế Duyên cất bầu rượu đi, đứng dậy rồi chắp tay áy náy với sáu người kia, cuối cùng mới hỏi:
“Các đạo hữu của chi thứ Tiên Hà đảo sao rồi?”
Lão nhân đầu lĩnh thở dài.
“Những đạo hữu bày trận tại nơi này vẫn không sao. Tuy có nhiều người bị trọng thương nhưng Tiên Hà đảo của chúng ta có thuật pháp thần diệu để chữa trị. Chỉ là, sơn môn đáng thương của chi thứ kia đã bị yêu ma diệt sạch cả rồi.”
Kế Duyên chỉ có thể thở dài, cũng không nói thêm mấy lời thừa thãi như “cố nén bi thương…” các loại.
“Sát khí nơi địa mạch đã bị phong tỏa. Chúng ta định chuẩn bị quay về Tiên Hà đảo. Nếu tiên sinh rảnh rỗi, có thể đi cùng chúng ta, cũng để Tiên Hà chúng ta có dịp đáp tạ ân tình của tiên sinh!”
Đương nhiên, Kế Duyên đã muốn đi xem thử Tiên Hà đảo thần bí từ lâu rồi. Tuy nhiên, khi vừa định đồng ý thì hắn chợt nghĩ đến một chuyện, bèn nhíu mày hỏi dò.
“Sát khí địa mạch của nơi này ổn định lại, nhưng còn những luồng sát khí phân tán trước đó thì sao?”
“Tiên sinh yên tâm. Hầu hết những luồng sát khí phân tán trước đó đều bị Hà quang Ly hỏa tinh lọc cả rồi. Còn một ít sát khí thừa thãi ra thì không mấy lo ngại, sẽ tiêu tán giữa thiên địa trong nay mai thôi.”
Sát khí của địa mạch còn được gọi là “Địa lệ”. Trong Tu tiên giới luôn tồn tại hai quan điểm về Đạo, chính là “thiên địa vô tình” và “thiên địa hữu tình”. “Địa lệ” chính là một phần nằm trong “thuyết Hữu tình.” Dựa theo thuyết ấy, địa mạch đứt gãy làm đất đai đau đớn, thế mới sinh ra Địa lệ. Từ đó, lệ sát chi khí kia chính là do thiên địa sinh ra, thế nên vô cùng khó lường.
Nghe người của Tiên Hà đảo nói xong, Kế Duyên cũng yên tâm đôi phần. Nhưng bất chợt, hắn lại nghĩ đến một chuyện. Ngày xưa, Quỷ vật trong chiếc giếng ở huyện Ninh An cũng được sinh ra từ đám địa sát. Không những thế, một trong số bọn yêu ma ở đây đã bỏ chạy mất rồi, chẳng biết là chạy được bao xa.
“Có người phàm sống ở gần đây không?”
Vị trưởng lão trông như nho sinh lập tức trả lời:
“Đây là vùng đất phía Tây Bắc của Vân Châu, dĩ nhiên có một quốc gia phàm trần. Cách dãy núi hiện khoảng sáu trăm dặm, có một quần thể định cư của người phàm.”
Hẳn là do biết rõ Kế Duyên đang nghĩ gì, y quay sang nói với người đồng môn bên cạnh:
“Bằng không thì ta ở lại đây, cùng Kế tiên sinh đi kiểm tra một vòng xung quanh đã. Các sư huynh, sư tỷ cứ dẫn theo các đồng môn trong mạch chi thứ kia về đảo cứu chữa trước nhé?”
Những người khác đồng thời nhìn nhau rồi gật đầu.
“Như thế cũng tốt, không biết Kế tiên sinh thấy sao?”
Kế Duyên chỉ chắp tay:
“Chuyện quan trọng lúc này là đưa đồng đạo về chữa thương, có ta và Thường tiên sinh ở lại đây là được rồi.”
Bị sát khí nơi địa mạch tấn công như thế, dù là tiên tu cũng cảm thấy sức cùng lực kiệt. Hơn nữa, điều kiện nơi này có hạn, không thích hợp để chữa thương.
Nghe Kế Duyên đồng ý, lão nhân đầu lĩnh khẽ gật đầu với Thường Dịch, sau đó cùng nhau chắp tay hành lễ với Kế Duyên trước khi dẫn theo cả nhóm tu sĩ Tiên Hà đảo cưỡi hào quang bay về phía hướng Đông Hải.