Bốn phía đều yên tĩnh.
Tô Tuyết Nhi không chờ đợi thêm nữa, đi lên phía trước nói: “Ta biết quá trình, hãy để ta làm đầu tiên.”
Mỗi ngày cô đều ngâm mình ở thư viện, cho nên những chuyện liên quan đến cự thú Vận Mệnh cô đều biết hết sức rất rõ ràng.
Cô đã chuẩn bị xong cả rồi.
Cho dù thế nào thì cô cũng phải lên đầu tiên.
Trong lúc bọn họ còn đang Thí Luyện, sẽ không có đạo sư nào đến quấy rầy quá trình thần thánh này cả.
Isha cũng thế.
Nếu cô Thí Luyện trước, liền có thể tranh thủ được một chút thời gian quý giá rồi.
Cô có thể vừa chờ đợi những người khác Thí Luyện, vừa có thể suy nghĩ đối sách
– – căn cứ kết quả Thí Luyện của bản thân, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Trong quảng trường..
Cự thú Vận Mệnh nghe thấy tiếng của Tô Tuyết Nhi
Nó đưa cái đầu lớn qua, mở to tròng mắt trắng dã nhìn về phía Tô Tuyết Nhi.
Con mắt của nó dán lên Tô Tuyết Nhi, không ngừng dò xét.
Tô Tuyết Nhi vô cùng hào phóng, không hề né tránh đôi mắt của cự thú
. —Đôi tròng mắt có lẽ cao cỡ cô.
Tròng mắt cự thú bị màn sương mù trắng che phủ, màn trắng này biến hóa, thu nạp, khuếch tán kịch liệt.
Đây là sương mù của Vận Mệnh mà trên sách đã đề cập tới sao?
Tô Tuyết Nhi thầm nghĩ.
Sau một khắc, tiếng nói của cự thú Vận Mệnh gây ra chấn động khiến cô chút nữa đứng không vững.
“Không thể, ngươi là mỹ vị hiếm có, ta sẽ để giành ăn sau cùng.”
Cự thú vừa nói xong, liền ngoạm lấy một người bên cạnh Tô Tuyết Nhi.
Nó nhai thịt sống đầy máu từng miếng từng miếng nuốt xuống, không chút quan tâm đến tiếng la hét đầy thê lương thảm thiết của người kia.
Máu tươi nhễ nhãi chảy ra từ trong miệng nó văng ra tung tóe.
Bị vô số hàm răng bén nhọn lặp đi lặp lại mấy động tác đâm, xé rách, nhai, đưa qua đưa lại nghiền nát; đây không phải là loại đau đớn mà con người chịu nổi.
Đối với người tới Thí Luyện mà nói, đây là quá trình thống khổ vô cùng.
Loại đau đớn mãnh liệt này buông xuống, thậm chí đã vượt qua hình phạt của địa ngục.
Đám người vây xem vừa thấy được một màn này thì chỉ biết trợn mắt hốc mồm mà thôi
“Ừ… Tuy là ăn không ngon…., nhưng cũng là người thoát khỏi Vận Mệnh đầu tiên…”
Cự thú Vận Mệnh đột nhiên không nhai nữa, phun ra một búng máu.
Búng máu bay vút lên trời hóa thành hình người, rồi lại rơi trên mặt đất.
Vẫn là bộ dáng người kia
Người kia kinh hãi gần chết, điên cuồng la hét. Liên tục kêu một hồi, lại phát hiện có chút không đúng.
La hét được một lúc thì hắn ta mới phát hiện dường như có gì không đúng lắm.
Hắn ta giơ tay lên, sờ lên mặt mình.
Không có một chút vết thương.
“Ta rõ ràng chết rồi mà, thật là thần kỳ!” Hắn ta lẩm bẩm nói.
Trong hư không, đột nhiên có một thẻ bài hiện ra ở trước mặt hắn ta.
Người kia sửng sốt một chút, lập tức mừng rỡ như điên.
“Ta, ta thành công! Ta được sống lại thành Thiên tuyển giả rồi!”
Tô Tuyết Nhi hiếu kỳ tiến tới, nhìn về phía tấm bài kia.
Thẻ bài là màu xám, cách quá xa cho nên chỉ có thể lờ mờ thấy phía trên có một thanh binh khí.
Không ít người lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Tô Tuyết Nhi nhếch miệng, không mấy quan tâm.
.– Chỉ thức tỉnh rồi lộ ra một thẻ bài, còn là binh khí màu xám nữa chứ, đây là thức tỉnh ở cấp độ thấp nhất đó.
Vì sự thành công của người đầu tiên, đám người phía dưới liền bắt đầu nóng lòng.
“Kế tiếp là ngươi đi.”
Cự thú Vận Mệnh hét lên về phía một người.
Đây là người hồi nãy nói mình mới vừa sống lại.
Cự thú mở to miệng, không đợi đối phương kịp phản ứng liền ngoạm lấy gã cắn.
Miệng nó phồng lên nhai nuốt.
Tuy người kia biết là bản thân sắp thức tỉnh, nhưng vẫn không nhịn được điên cuồng la khóc bi thảm.
“Ừm, tư chất cũng không tệ lắm.” Cự thú Mệnh Vận vừa nhai, vừa đánh giá.
Nó đột nhiên ngừng nhai.
Rống!!!
Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên.
Khiến các học viên tập sự sợ hết hồn. Không ít người chân mềm nhũn, đặt mông té ngồi trên mặt đất.
Có không ít người chân nhũn cả ra, phịch một cái ngã ngồi trên đất.