“Không được, tớ đã yêu anh ấy không còn thuốc chữa nữa rồi! Cả đời này tớ chỉ muốn gả cho anh ấy!”
Trên gương mặt trang điểm lòe loẹt của Từ Lệ đầy si mê.
“Người đứng đầu tỉnh Giang Bình là Dương Thanh!”
Trong khi hai cô gái đang mải mơ mộng, chợt một người kinh ngạc thốt lên.
La Viên Viên và Từ Lệ đồng loạt quay sang nhìn Vương Dũng.
“Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?”
Từ Lệ khó chịu nói: “Người đứng đầu tỉnh Giang Bình là ai cơ chứ? Tên nghèo kiết xác kia sánh nổi sao?”
“Tôi nói thật mà, hai người nhìn quần áo người kia mặc đi, giống hệt bộ Dương Thanh vừa mặc, dáng người cũng giống nhau”.
Vương Dũng kích động giải thích.
Mặc dù anh ta không thấy rõ mặt anh nhưng lại nhận ra quần áo anh đang mặc.
“Câm miệng!”
La Viên Viên cả giận nói: “Đồ vô dụng nhà anh còn dám nói vớ vẩn thì cút ra ngoài cho tôi!”
“Sao anh dám sỉ nhục người đứng đầu tỉnh Giang Bình?”
La Viên Viên sa sầm mặt, tát thật mạnh vào mặt Vương Dũng.
Anh ta bị đau ôm mặt, uất ức lắm nhưng vì em gái, anh ta vẫn phải nhẫn nhịn con ả khốn nạn này.
Từ Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Vương Dũng, châm chọc nói: “Đúng là đồ ăn hại, bạn bè cũng một lũ nghèo rách mồng tơi.
Nếu không phải anh còn giá trị lợi dụng, Viên Viên đã đá anh từ lâu rồi”.
La Viên Viên âm thầm thừa nhận lời bạn thân nói, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu còn muốn chữa bệnh cho em gái thì ngoan ngoãn nghe lời, đừng tự làm khổ mình”.
Vương Dũng giận tới mức toàn thân run rẩy.
Nhưng nghĩ tới em gái, anh ta lại buông lỏng bàn tay đang nắm chặt.
“Vương Dũng!”
Đúng lúc này, sau lưng anh ta vang lên giọng nói quen thuộc.
Vương Dũng quay lại thấy Dương Thanh đang mỉm cười nhìn mình.
La Viên Viên và Từ Lệ cũng quay đầu lại.
Trông thấy Dương Thanh, cả hai đều vô thức run lên.
Bởi vì quần áo Dương Thanh đang mặc trên người và dáng người anh y hệt người đứng đầu tỉnh Giang Bình bọn họ vừa nhìn thấy ở phía xa.
“Dương Thanh, cậu là người đứng đầu tỉnh Giang Bình đúng không?”
Vương Dũng bỗng nhiên lớn tiếng hỏi.
.