“Nguyễn Hạo Thần.” Cô và Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ là ẩn hôn, cần phải bảo mật, nhưng Tô Khiết biết nếu như bây giờ không nói ra, thì với tính cách của Dụ Vỹ Phi sẽ tuyệt đối không chịu xong đâu.
“Tô Khiết, sao cô không lên trời luôn đi?” Dụ Vỹ Phi sững sờ, sau đó đột nhiên cười lên, cô cho dù có viện cớ gạt anh thì cũng nên bịa cái nào hợp ly, nói cho người ta hài lòng chứ.
Cô thì hay rồi, nói lời này ra có ai mà tin được đây?
Ai có thể tin đây?
Đương nhiên, Dụ Vỹ Phi không phải là cảm thấy cô không xứng với Nguyễn Hạo Thần, mà là nhận định giữa cô và Nguyễn Hạo Thần không thể có qua lại gì được.
Môi Tô Khiết hơi bĩu lên, sao kết hôn với Nguyễn Hạo Thần mà lại phải lên trời chứ?
Cô nói đều là sự thật, tại sao anh ta lại không tin chứ?
“Tô Khiết, sự từ chối của cô tôi không chấp nhận.” Dụ Vỹ Phi rất nóng nảy, anh ta cảm thấy mêm không được thì phải trực tiếp dùng cứng, bởi vì anh ta biết nói chuyện đàng hoàng với cô sẽ không nói được gì đâu.
Lúc Dụ Vỹ Phi nói chuyện, cơ thể hơi khom lại, tiến gân đến cô, nhìn thấy đôi môi lấp lánh của cô đang gần ngay trước mắt, đôi con ngươi của anh chợt tối sâm lại, sau đó từ từ tiến sát cô, rất rõ ràng là muốn hôn cô.
Tô Khiết nhìn thấy động tác của anh ta, đôi mắt khẽ híp lại, nếu như Dụ Vỹ Phi hôn cô, cô chắc chắn…
Nếu như không phải bởi vì lúc này cô chỉ mặc áo tắm, hơn nữa áo tắm quá quyến rũ, cô đã đứng dậy bỏ đi từ lâu rồi.
Đúng vào lúc này, không xa kia có một đoàn người đi tới.
Nguyễn Hạo Thần đi ở đầu đâu đột nhiên ngừng bước chân lại.
“Tổng giám đốc, hình như là…” Thư ký Lưu men theo tâm mắt của Tổng giám đốc nhà mình nhìn qua, khi nhìn thấy tình hình trước mắt, liên kinh ngạc dữ dội.
Đó, đó không phải là bà chủ sao?
Người đàn ông đó là ai?
Người đàn ông đó định làm gì? Định hôn bà chủ sao?