Một cô gái mặc áo màu lam đang bước lên bậc thang, làn da trắng như ngọc, đôi mắt như nước mùa thu, dáng người như một làn sóng uốn lượn, nụ cười trong trẻo. Phía sau cô như tỏa ra ánh hào quang, lộ ra sự ôn nhu lại mềm mại.
Bọn họ dường như lại nhìn thấy Ngân Tranh tiên tử nổi danh khắp các giới năm đó.
“Bái kiến Ngân Tranh tiên tôn.”
Những người có địa vị thấp hơn Minh Thù nhao nhao hành lễ với cô, không cần hành lễ cũng chỉ có lác đác mấy người, trong đó nổi bật nhất chính là Tạ Sơ Dương và Long Sa Tuyết.
Minh Thù đến gần: “Tiên Đế.”
“Ngân Tranh tiên tôn.” Tiên Đế lấy lại tinh thần, thần sắc nhanh chóng thu lại.
“Ngân Tranh tiên tôn sao lại xuất hiện rồi, là có chuyện gì sao?”
Số lần Ngân Tranh tiên tôn xuất cung có thể đếm trên đầu ngón tay, bây giờ chẳng những đi ra ngoài mà còn cười rạng rỡ, mọi người sao không sợ chứ.
“Ta muốn dời cung, hy vọng Tiên Đế phê chuẩn.”
Chúng tiên náo động.
Tạ Sơ Dương thành thân, Ngân Tranh tiên tôn dời cung, cục diện này dễ khiến người ta liên tưởng lắm.
Tiên Đế dễ dàng nhận ra và chúng tiên cũng ít nhiều suy đoán ra: “Tiên cung bây giờ, Ngân Tranh tiên tôn ở không thoải mái sao?”
“Cũng tạm được.”
“Vậy Ngân Tranh tiên tôn vì sao…” Muốn dời cung.
“Cần phải có lý do sao?” Mỗi ngày trẫm đều phải nghĩ lý do, cơ thể rất mệt mỏi đó.
Tiên Đế cười gượng, uyển chuyển nói: “Dời cung không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa gần đó cũng không có nơi nào tốt.”
“Ta muốn dời.” Minh Thù trầm tư, bắt đầu nghĩ lý do.
Chúng tiên: “…”
Ngân Tranh tiên tôn không phải bị chuyện Tạ Sơ Dương tiên tôn thành thân làm cho phát điên rồi không?
Minh Thù nghiêm túc: “Ta không thích phong cảnh hiện tại của tiên cung, lý do này được chưa?”
Tiên Đế đã nhận định Minh Thù tới quấy rối, ông ta ngại ân oán giữa cô và Tạ Sơ Dương, vì vậy tính dò xét hỏi: “Ngân Tranh tiên tôn muốn dời cung đến nơi nào?”
Chân mày Minh Thù khẽ cong lên: “Cửu Liên sơn.”
Tiên Đế: “…”
Chúng tiên: “…”
Trong số tất cả mọi người, chỉ có lông mi Tạ Sơ Dương khẽ cụp xuống.
Cửu Liên sơn ở sát vách Tây Nhạc sơn của hắn.
“Cửu Liên sơn.” Tiên Đế lưỡng lự, không phải tới gây sự sao? Tạ Sơ Dương đã thành thân, bây giờ ngươi còn muốn chạy đến sát vách nhà người ta, quan trọng nhất là Cửu Liên sơn…
“Ngân Tranh tiên tôn, ngươi có muốn chuyển sang nơi khác không, ta thấy Đông Như sơn cũng không tồi…”
“Ta chỉ muốn Cửu Liên sơn.” Minh Thù mỉm cười nói.
Chúng tiên: “…” Đúng là gây sự!
Cô muốn dời đến sát vách nhà Tạ Sơ Dương tiên tôn làm gì!
Tiên Đế cảm thấy nụ cười trên mặt Minh Thù rất kiên định: “Ngân Tranh tiên tôn có lý do phải đến đó sao?”
“Đồ ăn ở Cửu Liên sơn…” Minh Thù ngừng lại rồi đổi giọng:
“Ta muốn đến Long tộc của tiểu công chúa trao đổi một chút.”
Chúng tiên: “…” Đây không phải gây sự thì là gì?
Tiên Đế hơi bất ngờ, lúc ông chỉ hôn cho Tạ Sơ Dương và Long Sa Tuyết có hỏi cô nhưng cô không phản đối. Lúc này mới đi hỏi Tạ Sơ Dương, ai ngờ Tạ Sơ Dương cũng không phản đối, việc này coi như thành công rồi.
Hiện tại hôn lễ đều đã tổ chức xong, cô đột nhiên gây nên chuyện này, Tiên Đế có thể không để tâm sao?
“Ngân Tranh tiên tôn, ta và người hình như không quá quen biết.” Long Sa Tuyết thở phì phò nói.
“Về sau thì quen thân rồi.” Minh Thù mỉm cười, sau này ngươi có thể hận không thể giết chết ta.
Long Sa Tuyết cắn môi, liếc mắt nhìn Tạ Sơ Dương rồi cụp mắt xuống, không bày tỏ ý kiến gì.
Tiên Đế nhức đầu không thôi: “Ngân Tranh tiên tôn không thể không đi sao?”
Minh Thù gật đầu.
Dạ Nguyệt nói hắn tìm rất nhiều nguyên liệu đều là ở Cửu Liên sơn, hơn nữa trên Cửu Liên sơn có rất nhiều đồ ăn ngon bởi vì nơi đó đã rất lâu không có tiên nhân ở, thú vui của tiên giới đều thích tụ tập ở nơi đó.
Tiên giới lớn đến nỗi không có chuẩn mực nào có thể đo được. Tuy chỉ cần biến mất vài phút là có thể đến nhưng Minh Thù ngẫm lại, dù sao đối tượng thù hận đang ở cách vách, cho nên cô quyết định dời qua.
Một mũi tên trúng hai con chim.
[Trọng điểm vẫn là ăn.] Nếu như không phải có đồ ăn mê hoặc, cô tuyệt đối sẽ không mất trí mà làm ra chuyện dời cung này.