– Tỷ tỷ, tỷ nói là thứ này có thể làm cho dung nhãn vĩnh trú không đổi?
Tầm Nguyệt nói:
– Đại khái chính là như vậy, tỷ tỷ mỗi lúc tới thời điểm then chốt đều thích thừa nước đục thả câu khiến mọi người sốt ruột, hay là do ta nói đi, huyễn hư tinh thạch là một thứ thần kỳ hiếm thấy thậm chí còn hơn so với cửu thải yên liên. Nó có thể làm cho sinh linh sản sinh một lần tiến hóa tự nhiên, không chỉ có công hiệu làm dung nhan vĩnh trú, cũng có thể làm cho con người tăng trưởng cực hạn năm trăm năm mệnh lý, nếu như mệnh lý của một vị Võ Thánh cực hạn là một trăm bốn mươi tám năm, như vậy mệnh lý của một vị Võ Tôn Địa Cảnh cực hạn là hai trăm sáu mươi tám năm, Võ Thánh Thiên cảnh chính là năm trăm lẻ chín năm, còn nếu như sử dụng huyễn hư tinh phách này, nói cách khác, một vị Võ Tôn Thiên cảnh sẽ có mệnh lý cực hạn là một nghìn lẻ chín năm, tiền đề tất nhiên là không bị giết chết!
Vân Thiên Hà bừng tỉnh, hỏi tiếp:
– Vậy nếu là Hư Cảnh thì sao?
Tầm Nguyệt trả lời:
– Người tiến vào Hư Cảnh đã đánh vỡ mệnh lý bản thân rồi, sẽ có được một lần trọng sinh mệnh lý, nếu như sử dụng huyễn hư băng noãn kết hợp, cũng có thể kéo dài năm trăm năm mệnh lý, tiền đề vẫn là không bị giết chết!
– Lúc Hư Cảnh còn có vị giai khác, không phải thành thần rồi sao?
Vân Thiên Hà nghe xong vẫn như cũ, cảm thấy lẫn lộn.
– Thành thần? Hi hi!
Mộng Ly nghe được lời này, đột nhiên khong nhịn được khách khác nở nụ cười, nói:
– Ngu ngốc, ngươi cho là sau khi vượt qua Hư cảnh liền thành thần, như vậy bản tiểu thư không phải là thần sao, còn không mau cúng bái, ta sẽ phù hộ cho ngươi, hì hì!
Vân Thiên Hà sờ sờ mũi, cuối cùng cũng là thêm một chút kiến thức, hắn nguyên bản tưởng rằng đột phá Hư cảnh liền thành thần rồi, hiện tại thoạt nhìn, tựa hồ không phải là như vậy.
Cũng không tiếp tục dây dưa trong vấn đề thọ mệnh này, Vân Thiên Hà nói:
– Nếu như ngay cả mệnh lý đều có thể bảo trụ, nhưng có mệnh lý lớn như vậy thì lại có tác dụng gì? Nàng đã nói huyễn hư tinh phách thần kỳ như vậy, có thể tăng cường thực lực, chúng ta không ngại ở chỗ này tu luyện một thời gian, hay nhất là trực tiếp dùng luôn, lấy ra ngoài cũng là tai họa cho thương sinh, rước phiền toái cho chính mình!
Thiên tính nữ nhân thích hoàn mỹ, Đường Linh Toa tuy rằng không rõ đến tột cùng có thể tăng cường thực lực như thế nào, nhưng có thể trú nhan, lập tức vui vẻ đồng ý đề nghị.
Thế nhưng lúc này khuôn mặt Tầm Nguyệt và Mộng Ly đỏ bừng, thần sắc có chút bối rối, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đồ dùng trong huyệt động này đại đa số đều đã bị tinh thể hóa, cũng có một ít tinh thể hóa chưa triệt để, Vân Thiên Hà quan sát một hồi, cũng từ đó phát hiện ra một ít mánh khóe.
Thời điểm tìm kiếm, thấy Tầm Nguyệt và Mộng Ly còn đang đờ người ra, cúi đầu vân vê góc áo, hình như trong lòng thủy chung có nan đề nào đó khó giải, Vân Thiên Hà liền hỏi:
– Các nàng làm sao vậy?
– A, không, không có việc gì!
Mộng Ly lấy lại tinh thần, trong nhãn thần có chút né tránh, lập tức quay đầu bỏ đi, Tầm Nguyệt lại có vẻ e thẹn vô hạn, liếc mắt nhìn hắn, liền đi tìm Đường Linh Toa.
Vân Thiên Hà nghĩ có chút không hiểu ra sao, cũng không để ý tới, tiếp tục tìm kiếm.
– Thiên Hà, mau đến nhìn!
Lúc này, hình như Đường Linh Toa phát hiện ra cái gì đó, đột nhiên lớn tiếng hô lên, Vân Thiên Hà liền chạy tới, chỉ thấy Đường Linh Toa đứng trước một vách tường trong suốt như thủy tinh, dùng sức chỉ chỉ vào mặt thủy tinh.
Vân Thiên Hà hiếu kỳ, cũng tỉ tỉ xem xét trên mặt vách tường, phát hiện ra trong mặt vách tường này còn có một không gian rất chật hẹp, nếu như không phải là vách tường đã bị tinh thể hóa, thực đúng là rất khó phát hiện.
Đang muốn thử đẩy vách tường, lúc này Mộng Ly lại nói:
– Không nên đụng vào vách tường đó!
Lần này Vân Thiên Hà đã kịp thời dừng lại, quay sang nhìn Mộng Ly bước nhanh tới, hỏi:
– Nếu như không đụng vào, làm cách nào di dời được?
– Ngươi xem, chỗ dưới cùng của vách tường này còn có một lỗ nhỏ, chính giữa có đường nối thông tinh xảo, nhất định nối thông với nơi nào đó, mà chỗ này hẳn là có phương pháp mở đặc thù, lấy chủy thủ của ngươi cho ta!
Vân Thiên Hà rút trủy thủ bên hông giao cho Mộng Ly, nhưng Mộng Ly tiếp nhận trủy thủ, lập tức giơ tay chém xuống, tạo thành môt vết thương khá sâu trên đầu ngón tay Vân Thiên Hà, máu tươi chảy ra!
– Tỷ tỷ, tỷ…
Đường Linh Toa kinh hô một tiếng.
Mộng Ly biết đúng mực, chỉ gật đầu với Đường Linh Toa, sau đó nói với Vân Thiên Hà:
– Để máu chảy vào trong lỗ nhỏ kia, khi nào chảy tới đường ống nhỏ bên dưới mới thôi!
Vân Thiên Hà nghĩ đây có thể là phương pháp mở ra, vì vậy tại lúc vết thương còn chưa khép lại, vận chuyển khí huyết trong cơ thể, bức bách tới đầu ngón tay, từng giọt từng giọt máu tươi chảy xuống lỗ hổng bên dưới.
Khoảng chừng hơn mười giọt máu chảy ra, Mộng Ly nhìn thấy vách tường đã xuất hiện một ít hiện tượng dị thường, liền quát bảo ngưng lại:
– Được rồi, không cần tiếp tục lấy máu nữa!
Đường Linh Toa lập tức bước tới, cầm đầu ngón tay Vân Thiên Hà cho vào miệng hút nhẹ, lại bôi thuốc cho hắn, thấy Tầm Nguyệt và Mộng Ly đỏ mặt thẹn thùng khó ngăn lại.
Sau khi băng bó xong, Đường Linh Toa còn tiếp tục thắt nơ bướm trên đỉnh. Vân Thiên Hà bất đắc dĩ, đảo mắt nhìn máu tươi chảy tới cái ống bên dưới, vách tường nhất thời tỏa ra quang mang màu máu, ngay sau đó nghe được tiếng vang lách cách nho nhỏ, chỉ thấy vách tường chậm rãi hạ xuống, chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, trực tiếp tụt xuống dưới lòng đất, lộ ra một không gian chật hẹp bên trong.
Chỉ thấy trong không gian, có một đài cao ngọc thạch, đài ngọc kia không bị tinh thể hóa, tỏa ra vẻ sáng bóng thần kỳ, mà trên đỉnh đài ngọc có đặt một chiếc hộp gỗ tinh xảo không biết chế tạo từ loại gỗ gì.
Chiếc hộp đại khái lớn chừng bàn tay, hình vuông, trên mặt không có đồ án hoa văn, nhưng lại tỏa ra khí tức sinh mệnh mờ nhạt.
Mộng Ly muốn đưa tay lấy chiếc hộp xống, nhưng khi nàng vừa mới tiếp xúc với chiếc hộp, phát hiện ra chiếc hộp chỉ là hư huyễn, nàng căn bản không lấy được, không khỏi có chút nổi giận, trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà.
– Ngươi tới thử xem!
Vân Thiên Hà theo lời, liền đưa tay tới, hắn đã thành công chạm được vào chiếc hộp, thế nhưng cảm giác giống như cầm đám mây nhỏ, mềm nhẹ như huyễn, vì vậy liền chậm rãi giữ trong lòng tay rút ra khỏi đài ngọc.
Thế nhưng khi mới rời khỏi đài ngọc, Vân Thiên Hà phát hiện ra chiếc hộp đã biến mất, trong nháy mắt một lần nữa trở về đài ngọc.
– Tại sao có thể như vậy, vì sao không thể lấy được?
Mộng Ly suy nghĩ một chút, mới nói:
– Ngươi và Linh Toa cùng nhau thử xem!