Cô ấy hơi chật vật, lùi về sau vài bước.
Máu trào ra từ khe hở của khóe miệng khiến đôi môi hơi sưng đỏ lại càng quyến rũ.
Nguyên Doanh ngạc nhiên nhìn cô ấy. Cô ấy không cắn anh ấy mà tự cắn vào lưỡi mình.
Máu tươi quanh quẩn trong miệng hai người.
Cô ấy lấy ngón tay lau khỏe miệng, nhìn vết máu trên đầu ngón tay, cười nhạo: “Căn anh, anh không biết đau đúng không? Là do anh ép tôi, cùng lắm tôi cắn lưỡi tự tử. Tôi muốn xem anh có thể lơ đi sự sống chết của tôi được không.”
“Em nhẫn tâm vậy sao? “Phải, tôi nhẫn tâm vậy đấy. Lúc tôi yêu anh tôi có thể đánh đổi tất cả vì anh, nhưng lúc tôi không yêu anh tôi cũng không muốn dính líu gì đến anh cả.”
“Em thật sự không yêu anh?”
Nguyên Doanh hung hăng liếc nhìn, nặng nề nói từng chữ.
Giọng nói chậm rãi, gằn từng chữ một.
“Không yêu.”
Đôi môi đỏ mọng của cô ấy thốt ra hai từ này.
Bàn tay nhỏ bé đang đặt trên thắt lưng, thu về phía sau, siết chặt.
Hai chữ này đã tiêu tốn toàn bộ dũng khí của cô ấy.
“Không sao, anh sẽ lại khiến em yêu anh.” Nguyên Doanh nói.
“Anh…”
Đây là điều cô ấy không ngờ đến. Sao lúc trước cô ấy lại không nhận ra Nguyên Doanh là người mặt dày, có thể nói ra câu nói này vậy chứ?
Cô ấy tức giận đến mức không biết nói gì.
Một lúc lâu, cô ấy mới bực bội chửi rủa: “Đồ điên, hết thuốc chữa, ông đây đúng là bị vong dựa với gặp phải tên đàn bà phiền phức như anh!”
Cô quay người định đi vào, không ngờ Nguyên Doanh sải bước đến, trực tiếp bế cô đi.
“Anh làm gì vậy? Bắt cóc à? Anh làm vậy là phạm pháp đấy!”
Nguyên Doanh bất chấp, trực tiếp đặt cô ấy vào trong xe của mình.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh ở đây, em không thể ra ngoài.”
“Sao anh biết? Tôi về đổi xe đâm chết anh! Cùng lắm là tôi ngồi tù.
“Em sẽ không làm như vậy. Em là quân y, được dạy dỗ không giống như người thường. Kỷ luật tương đương với mệnh lệnh, em không được đầm anh.”
“Anh…”
Trước đây cô ấy rất thích sự phân tích điềm tĩnh của Nguyên Doanh, nhưng bây giờ cô nghe mà thấy nhức đầu, giống như con rắn bị người ta nắm được bảy tắc vậy.
Cô ấy tức giận đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng quay đầu nhìn ra cửa sổ, tức giận đến mức không nói nên lời.
Anh ấy cho xe chạy, khiến cô ấy không khỏi thấy nghi ngờ. Cô còn chưa đọc địa chỉ mà, anh ấy đang muốn đi đâu vậy chứ? “Anh chở tôi đi đâu?”
“Đi đến bệnh viện, em bị thương rồi, có rất nhiều vi khuẩn trong miệng, cần phải xử lý.”
“Tôi cũng là bác sĩ, tôi muốn làm gì cũng không cần anh nhắc nhở!”
“Được, vậy anh đi xử lý vết thương.”
Cổ Ngọc Vy bỗng im lặng, vết thương trên cánh tay anh ấy vẫn còn đang ứa máu, trông rất đáng sợ.
Đột nhiên cô ấy mất tiếng, không biết nên nói gì.
Bên trong xe bỗng rơi vào im lặng.
Cổ Ngọc Vy thật ra rất hoạt bát và nói rất nhiều, nhưng ở trước mặt Nguyên Doanh, cô ấy luôn kìm nén bản tính của mình.
Bởi vì anh ấy là bác sĩ, thích môi trường yên tĩnh. Cô ấy ở bên cạnh anh nhiều năm tất nhiên cũng hình thành nên thói quen.
Ở trước mặt anh ấy, cố gắng bớt nói những điều vô nghĩa.
Trước kia anh ấy cũng chưa từng chơi trò lưu manh như vậy, trực tiếp khiêng người đi, nói thẳng ra là hành vi của kẻ cướp.
Mà cô ấy không kiêng dè gì, mắng mỏ ở trước mặt anh.
Đây chính là con người thật của cô ấy. Anh ấy không quen cũng được mà quen cũng chẳng sao. Tất cả đều chẳng liên quan gì đến cô.
Cuối cùng xe dừng lại ở bệnh viện, anh tự đi lấy thuốc rồi quay về xe.
Anh ấy sợ cô ấy chạy mất nên xuống xe còn khóa xe lại khiến cô ấy tức giận đến nghiến răng.
Anh trở lại xe, dùng cồn sát trùng để khử trùng, sau đó băng bó đơn giản lại.
Chắc chắn sẽ rất đau, nhưng anh ấy chỉ hơi nhưởng mày mà thôi.
Sau khi băng bỏ đơn giản xong, anh ấy ném cho cô một loại nước súc miệng: “Khử trùng.”
“Trùng không giết được tôi đâu.”
“Ừ, em muốn làm gì thì làm.”
“Anh…”
Sao bây giờ nói chuyện với anh ấy lại tức giận đến thế? “Bây giờ đi đâu đây?”
“Đến khách sạn, đi tìm bạn trai của tôi.”