“Được, đã là như thế thì người đến chính là khách, A Úc, chăm sóc thật tốt cho khách của con.”
“Vâng!”
Trì Úc lập tức vui mừng đồng ý.
Sau đó, anh ta dẫn Ôn Hủ Hủ rời khỏi đại sảnh đi đến sảnh tiệc ở tầng hai.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy có hơi thuận lợi quá mức, suy nghĩ tính cách cắn chặt mình không buông của Hoắc Anh Nga năm đó, lúc lên lầu cô không nhịn được hỏi một câu: “Tính tình của mẹ anh bây giờ dường như tốt hơn một chút nhỉ.”
Trì Úc sờ ót: “Phải không? Có thể là do lớn tuổi rồi.”
Hai người cứ thế trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến sảnh tiệc được trang trí treo đèn kết hoa.
“Vào đi, cậu tôi và họ hàng trong nhà đều ở bên trong đấy.” Trì Úc đẩy cánh cửa sảnh tiệc ra.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền đưa chân bước vào.
Quả thực là tất cả họ hàng đều ở bên trong, nhìn lướt qua đã thấy ông cụ ngồi ở bên trong, còn có người nhà họ Hoắc và người nhà họ Trì đang ngồi xung quanh ông ta.
Thật sự ngay ngắn.
Trì Úc cũng đi vào, nhưng, đi được hai bước bỗng phát hiện người phụ nữ vốn đi cùng với anh ta lại dừng lại.
“Đồ ngốc?” Anh ta nhìn cô một cách khó hiểu.
Song, Ôn Hủ Hủ không nói chuyện, cô chỉ đứng ở cửa sảnh tiệc, hai chân giống như bị đóng băng, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm vào bên trong như sóng dữ cuộn trào.
Kia là Cố Hạ!
Cô ta thật sự đã đến, mặc bộ lễ phục đặt may cao cấp đắt tiền thậm chí trang sức đeo trên người cũng là thứ Ôn Hủ Hủ chưa từng thấy.
Lúc này, cô ta đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông cụ, ân cần rót trà cho ông ta.