Tôn Ân lại như diều đứt dây bay ra đằng sau, lộn hai vòng liên tục trên không, hạ xuống bìa núi bên kia.
Mọi chuyện liền tựa như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ có người trong cuộc mới biết rằng, vừa mới xảy ra một trận long tranh hổ đấu kịch liệt, phảng phất như tới trước Quỷ Môn quan rồi trở về, chỉ sai một bước là đã đi vào rồi.
Mục quang hai người giao nhau.
Chân khí trong người Yến Phi nhộn nhạo không ngừng, lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết sức khó chịu. Hai cỗ Thái Âm, Thái Dương chân khí kích động xung đột trong kinh mạch, vì vậy không sao thừa thế truy kích, không biết Tôn Ân có thể chống được bao nhiêu chiêu Tiên Môn quyết.
Tôn Ân cũng nhất thời không nói nên lời.
Sau hồi lâu, Tôn Ân trầm giọng nói: “Ta thật sự không nghĩ tới, ngươi lại luyện thành Tiểu tam hợp.”
Yến Phi lấy tay lau đi vết máu nơi miệng, Điệp Luyến Hoa trong tay phải chỉ xuống đất, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Tam Hợp là cái gì?”
Tôn Ân thần sắc bình tĩnh đáp: “Thiên, địa, tâm hợp lại thành Đại tam hợp. Ngươi có thể dùng kiếm pháp diễn lại cảnh tam bội hợp nhất, nhưng uy lực vẫn chưa đủ để phá mở hư không, đó là Tiểu tam hợp.”
Trực giác Yến Phi cảm ứng được Tôn Ân ngoài mặt dường như không có gì thay đổi thực ra đã thụ thương, nhưng so với vết thương của mình lại nhẹ hơn nhiều. Phát hiện này khiến chàng chấn động trong lòng, bởi vì sau khi tự ngộ ra “Tiên Môn kiếm quyết”, đây là lần đầu chàng thi triển chiêu này, mà đối thủ vẫn có thể chiếm được tiện nghi. Từ đó mà xét, Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân ở thời điểm trước mắt này, thật sự cao hơn “Tiên Môn kiếm quyết” của Yến Phi.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ “Phá toái hư không” tịnh không phải là chiêu số chung cuộc? Hay là “Tiểu tam hợp” của chàng vẫn chưa thành công? Chân khí của Tôn Ân lại bắt đầu vây chặt lấy chàng. Dưới sự phong tỏa của trường khí cơ thể, đối thủ lại là Tôn Ân, chàng muốn chạy cũng chạy không được, chỉ có tận hết khả năng, đả bại cường địch này.
“Tốt! tốt! tốt!”
Tôn Ân nói liền ba tiếng tốt, sau đó hai tay giơ cao lên, quần áo vốn phất phơ theo gió đứng im trở lại. Mà lão lại tựa như trở thành trung tâm của một trận cuồng phong, đem toàn bộ đỉnh núi đặt dưới uy lực vây phủ của gió bão do lão phát động.
Quang cảnh thiên địa tĩnh lặng trong một sát na, sau đó xung quanh chỗ Yến Phi đứng cuồng phong bắt đầu cất lên, mưa gió theo kình khí hình thành hết vòng xoáy này đến vòng xoáy khác, tựa như toàn thể vật chất hóa thành binh đao cắt người, ngắn gọn mà đầy lực đạo, càng thổi càng mạnh, đột ngột công tới Yến Phi.
Nhất thời, mưa gió trên trời theo sự dẫn dắt của kình khí của Tôn Ân, bay lộn cuồng loạn, hình dạng cảnh vật trên núi biến thành mơ hồ không rõ. Chỗ đất nơi Yến Phi đứng cũng tựa như biến thành phù sa đầm lầy không còn đứng vững được. Loại cảm giác này, nếu không phải đích thân trải qua, cũng sẽ không tin trong thiên hạ lại có chiêu thức uy lực như vậy. Công pháp đáng sợ tựa như không bao giờ dứt, vô cùng vô tận.
So với Tôn Ân, khí công của Ma môn tiền bối cao thủ Vệ Nga chỉ là đồ chơi của trẻ con. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Đây là chuyện không thể.
Biểu hiện về công lực của Tôn Ân đã hoàn toàn đột phá cực hạn của sức người cũng như của bất cứ tông sư võ học nào, cao thâm khó lường.
Bất quá sự thật nằm ở trước mắt, cũng như chàng từ tam bội hợp nhất lĩnh ngộ được “Tiên Môn quyết”, Tôn Ân cũng từ đó đạt được lợi ích lớn, đem Hoàng Thiên đại pháp tới tầng lớp chí cao vô thượng.
Mỗi lần cơn lốc kình khí quét ngang qua người, thì chân khí hộ thể của Yến Phi lại tổn hao đi một chút. Mà cơn này vừa qua thì cơn khác lại tới, nối nhau kéo lại, thậm chí có lúc hai, ba cơn lốc xoáy đánh tới người cùng một lúc, làm hao tổn của Yến Phi càng lớn.
Hoàng Thiên đại pháp của Tôn Ân mang lại loại cảm giác kinh người tựa như đem cuồng bạo của thiên địa vũ trụ tập trung hết vào nơi đây, khiến Yến Phi sinh ra cảm giác hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, tuyệt đối cô lập, bị biển khí nhận chìm. Chỉ cần chàng chống đỡ không nổi, sẽ tựa như món đồ chơi để mặc kình khí của Tôn Ân sắp đặt, mất đi khả năng tự chủ.
Tôn Ân lúc này, trong mắt chàng đã biến thành một người khổng lồ có thể khống chế thiên địa, mà chàng lại sinh ra cảm giác chán nản, thấy mình tầm thường và không biết tự lượng. Kình khí cuồng nộ từ bốn phương tám hướng đánh tới, gầm thét giận dữ.
Lực lượng của đối phương tựa như dùng không bao giờ hết, mà của mình thì lại không ngừng hao tổn. Cái cảm giác đáng sợ người tăng mình giảm này, tạo thành một áp lực rất khó kháng cự.
Lập tức, chàng biết rằng mình lại rơi vào thế hạ phong, mà Tôn Ân đang bức chàng phải phản kích trong thế yếu kém cực độ.
Chàng làm sao mới có thể cân bằng lại đây? Điệp Luyến Hoa chỉ thẳng vào đối thủ.
Yến Phi thần sắc bình tĩnh, phảng phất tựa như một đỉnh núi đứng thẳng mặc cho mưa gió dập vùi vẫn không di động một phân nào. Song mục chàng đột nhiên cực thịnh, y phục toàn thân tung lên phần phật, cộng thêm những vết mau rỉ ra từ mắt, tai, mũi, miệng vẫn còn chưa khô, hình thành tình cảnh quỷ dị đến cực điểm.
Dưới áp lực của Tôn Ân, Yến Phi buộc phải thi triển toàn bộ công phu thật sự quyết một trận sinh tử. Dưới tình huống quyết đấu như vậy, kế mưu thủ đoạn gì cũng không dùng được.
Luôn cả Tôn Ân cũng không hiểu, chiêu phản kích chàng đang chuẩn bị thi triển thật ra là bị Tôn Ân ép phải làm. Chàng cũng chưa từng thử qua xem có làm được không, chỉ biết rằng chỉ có chiêu này mới có thể phá đi công pháp mà sức người không sao kháng cự lại của Tôn Ân, không thành công thì cũng thành nhân, không còn lối thoát nào khác.
Thái Dương chân hỏa liên miên bất tuyệt đổ vào chỗ Điệp Luyến Hoa đang chỉ tới Tôn Ân, tả thủ từ từ nâng lên, chưởng tâm hướng ra ngoài, khi Điệp Luyến Hoa đã lấy đủ năng lượng sẵn sàng bùng nổ, Yến Phi ung dung hỏi: “Không biết chiêu pháp của Thiên Sư có tên gọi là gì?”
Song mục Tôn Ân hung bạo, cười dài đáp: “Lại nói cho ngươi biết à? Chiêu này trong tuyệt học Hoàng Thiên đại pháp của bản nhân kêu là ‘Hoàng Thiên vô cực’. Nó cũng như “Tiểu tam hợp” của ngươi đã vượt lên trên phạm trù võ học bình thường, người thường không thể kháng cự lại.”
Yến Phi mỉm cười hỏi: “Tiểu tam hợp lại như vậy sao?”
Vừa nói xong, tả chưởng đẩy ra.
Với nhãn quan kiến thức của Tôn Ân, nhất thời cũng không hiểu rõ huyền ảo trong chưởng của Yến Phi.
Chưởng này của Yến Phi vốn không những vô thanh vô tức, lại không trực tiếp công tới Tôn Ân. Ngược lại đánh tới chỗ trống phía bên trái chỗ Tôn Ân đứng, bề ngoài xem như không có tí gì kình lực, nhưng lại kéo lui được trường khí của Tôn Ân đang vây quanh Yến Phi. Tất cả đều đi theo một chưởng cực kỳ hư vô này của Yến Phi, di chuyển đến bên trái của Tôn Ân.
Yến Phi cảm thấy hồn thân hợp nhất, biết rằng thành công hay thất bại là ở giờ phút này. Chàng nhanh như chớp đảo ngược dòng khí, nhân kiếm hợp nhất đâm tới Tôn Ân.
Tôn Ân thở dài: “Người muốn tìm chết?”
Song thủ giơ lên cao hợp lại, chưởng tâm hướng vào nhau, một cỗ khí kình lập tức sinh ra giữa hai bàn tay, hướng tới Yến Phi đang bay tới bắn ra.
Yến Phi cười dài nói: “Thiên Sư trúng kế rồi!”
Đột nhiên xoay người lại, hóa ra là muốn chịu một chiêu của Tôn Ân, kình khí phát ra từ mũi Điệp Luyến Hoa, Thái Dương chân hỏa như hồng thủy sau khi tích tụ bạo phát, bay tới chỗ hư không bên trái Tôn Ân.
“Bùng!”
Sau khi Yến Phi chịu một kích của Tôn Ân, như biến thành con quay bay ngược trở lại.
Cùng lúc đó, phía bên trái của Tôn Ân bị sấm chớp loằn ngoằn như rễ cây đánh tới. Tôn Ân không kịp đề phòng bị sấm sét đột ngột đánh trúng người loạng choạng, chút xíu nữa đã té xuống đất, hết sức rối loạn. Đương nhiên lão cũng không sao thừa thế truy kích Yến Phi.
Khi văng đến cách triền núi khoảng một trượng, Yến Phi đã bắt đầu quay chậm lại, đến ven núi thì ngừng hẳn. Vừa mới ngừng chân, chàng đã mở miệng phun ra máu tươi, hiển nhiên đã bị nội thương nghiêm trọng.
Tôn Ân cuối cùng cũng đã ngừng, lại phải bước ngang một bước mới ngừng hẳn được, mở miệng phun ra một ngụm nhỏ máu tươi, nét mặt nhợt nhạt, nhìn sang Yến Phi. Trên mặt lão hiện lên thần sắc không thể tin được.
Khuôn mặt tuấn tú của Yến Phi đã mất hết sắc hồng, cũng cảm thấy thật khó tin, Tôn Ân lại có thể dưới tình huống trực tiếp bị Tiên Môn kiếm quyết đánh trúng, vẫn chỉ là phun ra một ngụm máu nhỏ, thương thế của lão còn nhẹ hơn của mình.
Chuyện này thật không thể nào.
Vấn đề nằm ở chỗ nào? Chí âm chí dương đánh vào nhau sẽ sinh ra lực lượng của Tiểu tam hợp. Hoàng Thiên Đại Pháp lấy Thái Dương chân hỏa làm chủ của Tôn Ân tuyệt đối không thể kháng cự lại được.
Tôn Ân đã dời đến phía bên phải của Yến Phi, đang trừng trừng nhìn Yến Phi với ánh mắt kỳ quái nói: “Ba chục năm nay, lần đầu tiên lại có người khiến cho Tôn Ân ta thọ nội thương không nhẹ, dám hỏi Yến huynh có còn lực tái chiến không?”
Yến Phi cố gắng hết sức không để ý đến thương thế trong kinh mạch, thở dài nói: “Nếu Tôn thiên sư vẫn không muốn ngừng lại, Yến Phi ta chỉ có thể xả mệnh bồi quân tử. Bất quá giao phong lại chắc sẽ đưa đến chết chóc, chỉ sợ đó không phải là cái Thiên Sư muốn?”
Tôn Ân gật đầu nói: “Huynh có thể thi triển Tiểu tam hợp được như vậy, thật là nằm ngoài dự liệu của ta.”
Lại cười nói: “Huynh đúng là người thông minh toàn diện, có đại trí tuệ, khám phá ra nguyên nhân phía sau trận quyết chiến của huynh và bản nhân. Lần này coi như huynh đã miễn cưỡng qua được ải, nhưng trận tới lại là chuyện khác. Nếu như huynh vẫn chỉ giới hạn trong công phu của Tiểu tam hợp, khẳng định sẽ thua thê thảm.”
Yến Phi hỏi: “Thiên Sư có phải là muốn hẹn tái chiến?”
Tôn Ân đáp: “Bất luận huynh trốn đến chân trời góc biển nào, ta vẫn có biện pháp tìm ra huynh, về mặt này huynh chắc cũng đã rõ.”
Yến Phi lãnh đạm nói: “Ta chưa từng nghĩ tới bỏ trốn. Đúng như Thiên Sư nói, trong bọn ta chỉ có một người có thể phá không mà đi, không phải ngươi thì là ta. Trong mắt của Thiên Sư, Yến Phi ta là chìa khóa cho Thiên Sư có thể luyện thành ‘Phá toái hư không’, nhưng không biết Thiên Sư có biết rằng, ngươi hiện tại cũng đã biến thành nhân tố quyết định giúp ta luyện thành ‘Đại tam hợp’. Hay là như vầy, ngày này năm sau, bọn ta gặp lại nơi đây, quyết một trận tranh hùng thì sao?”
Tôn Ân ngửa mặt lên trời, cười nói: “Tốt! Vậy thì nhất ngôn vi định.”
Nói xong tung người lên bỏ đi xuống triền núi bên phải, biến mất không thấy đâu.
Yến Phi toàn thân kịch chấn, té bệt xuống đất, lại phun ra thêm một ngụm máu nữa.