“Dĩ nhiên ngươi không biết về hai viên ngọc này rồi. Một kẻ bị nhốt quá lâu trong cõi vô định thì biết gì về thế giới này? Thời của ngươi đã qua lâu rồi, đừng tự cho rằng mình mạnh nhất nữa, nực cười lắm.”
Kén tâm ma phình to ra, cố hét lớn, nhưng cái giọng ồm ồm lại chẳng vang vọng bao nhiêu:
“Ta sẽ giết chết ngươi ngay bây giờ. Cứ xem sức mạnh của ta rồi hẳn biết ta có tự mãn hay không.”
Trúc Chi đứng thẳng dậy, cô hướng mũi kiếm vào nơi đang phát ra giọng nói và cao giọng:
“Đừng tưởng mỗi Thiên tử mới có thể phong ấn linh hồn của người vào bên trong cõi vô định. Ta cũng có thể.”
Ngay cả Trúc Chi cũng không thể ngờ được những gì thốt ra từ miệng của mình. Cô làm sao mà tin quỷ kiếm có khả năng phong ấn Hắc Nương một lần nữa. Có thể Huyết Yêu đã chỉ cách cho quỷ kiếm chăng. Dù sao hắn cũng nắm rõ mục đích của Nguyên Sâm là gì, hẳn hắn cũng nghĩ ra cách đối phó với ả rồi mới tự tin giao đấu với Nguyên Sâm mà không hề lo lắng điều gì chứ.
Quỷ kiếm cảm nhận được suy nghĩ của Trúc Chi nên tự mình trả lời cô:
“Chỉ có một cách duy nhất thôi. Thuộc hạ sẽ hy sinh sức mạnh của quỷ kiếm. Chính thuộc hạ sẽ tiễn ả ta vào lại cõi vô định mãi mãi.”
Trúc Chi mấp mấy môi, không dám nói to, sợ Hắc Nương nghe được cuộc trò chuyện của họ:
“Nói như vậy em sẽ chết ư? Em sẽ chết cùng với ả?”
“Đúng vậy. Thuộc hạ sẽ tan biến cùng với kén tâm ma và cả ả ta nữa. Thuộc hạ có thể làm bất cứ chuyện gì chỉ cần chủ nhân còn sống.”
“Không được.” Trúc Chi gào lên. “Ta không muốn em chết. Ta không muốn…”
“Chủ nhân nghe nè. Thuộc hạ không có nhiều thời gian. Ngay khi thuộc hạ cùng ả ta biến mất, ngài phải tự mình tìm cách, được chứ? Thuộc hạ không thể tiếp tục ở cạnh ngài như một người bạn nữa.”
Trúc Chi chỉ vừa nhận ra lý do vì sao quỷ kiếm đã từng nói:
“Đây có thể là lần cuối thuộc hạ và ngài nhập lại làm một.”
Trúc Chi chưa từng nghĩ đến chuyện phải rời xa quỷ kiếm. Nó không chỉ là một thanh kiếm, nó còn là một người bạn đồng hành cùng với cô. Nó đã từng là con người mang ơn cứu mạng với cô. Cô từng cứu Nguyệt Nương một mạng, chính vì vậy nó mới trở thành một thanh kiếm quyền năng và trở thành vũ khí của quỷ vương Y Lân – người có chung huyết thống với cô.
Trúc Chi lắc đầu, không chấp nhận được sự hy sinh điên rồ này. Cô muốn ngăn quỷ kiếm lại, cô không muốn nhìn nó tự sát. Nhưng tay chân của cô không cử động được, cô chỉ đứng như trời chồng, nhìn quỷ kiếm rung lắc dữ dội trong lòng bàn tay của mình.
“Đừng làm gì cả, Hắc Ma. Đừng hy sinh thân mình. Chị có thể chết cùng em. Em nghĩ chị sẽ sống vui vẻ khi sinh mạng này được đổi bằng cái chết của em sao?”
“Trúc Chi, đừng nói gì cả. Thuộc hạ đã quyết. Vốn dĩ sinh mạng này đã chết dưới tay Mạnh Quân rồi. Thuộc hạ chỉ đang trả lại món nợ ân tình cho ngài mà thôi.”
Trúc Chi gằng giọng:
“Huyết Yêu có biết điều này không? Anh ta bắt em phải chết vì chị ư?”
“Ngay cả Huyết Yêu cũng không biết. Hắn chỉ ngờ ngợ về đóa huyết linh, hắn chỉ đoán được sức mạnh từ nó có thể giúp chủ nhân sống sót, hắn không biết thuộc hạ phải hy sinh thân mình mới cứu được ngài.”
Dứt lời, quỷ kiếm tự rời khỏi tay Trúc Chi và đâm mạnh vào thành kén. Trúc Chi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng, tiếng hét của một con thú đang bị thương, cô đoán đây hẳn là tiếng hét của Hắc Nương. Thanh quỷ kiếm đã đâm trúng linh hồn của ả.
Trúc Chi không tài nào nhúc nhích nổi. Dường như quỷ kiếm đã dùng sức mạnh của nó chế ngự mọi động tác của cô. Cô sẽ đứng đây và nhìn quỷ kiếm chết trước mặt mình. Trái tim của cô thắt lại, rất đau. Cô cố gọi tên quỷ kiếm:
“Hắc Ma. Hắc Ma.”
Thanh quỷ kiếm vẫn ngoan cố đâm về phía trước. Trúc Chi cảm thấy đầu mình ong ong và ngã xuống đất, cô ngất xỉu khi kịp thấy những điều tệ hại xảy ra sau đó: Kén tâm ma vỡ tung tóe, tự thiêu lấy mình và tan thành tro bụi.
Nhất Uy và Diệu Khang vừa nhìn thấy kén tâm ma nổ tung thì lập tức lao mình về phía đó. Kén tâm ma đã thật sự bị phá vỡ. Thanh quỷ kiếm (đúng như thần kiếm Kim Quy đã nói) thật sự có thể phá hủy hoàn toàn một thứ tưởng chừng như không thể bị phá vỡ.
Nhất Uy đến nơi trước cả Diệu Khang. Cậu đảo mắt khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Trúc Chi, cậu đinh ninh cô chỉ nằm đâu đó quanh đây thôi, nhưng không thấy cô đâu cả. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy chứ?
Nhất Uy hốt hoảng thốt lên:
“Chị ấy đâu?”
Diệu Khang không biết phải trả lời tình huống này như thế nào. Kén tâm ma là một loại kết giới đầy quyền năng. Dĩ nhiên phá vỡ nó không phải điều dễ dàng gì. Rõ ràng phá hủy nó đồng nghĩa với việc tự kết liễu đời mình cùng với nó. Cá chết rách lưới chính là như vậy.
Nhất Uy kinh hoàng nói:
“Không phải nói quỷ kiếm có thể cứu chị ấy sao? Ngay cả thanh kiếm của quỷ cũng biến mất dạng. Rút cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?”
Diệu Khang đau buồn:
“Anh không biết. Anh không lý giải nổi.”
Nhất Uy ép chặt thanh Kim Quy vào be sườn và thì thào:
“Thần kiếm nói chị ấy sẽ được cứu mà? Ông không đoán được tình hình hay sao?”
Thần kiếm Kim Quy im lặng thay cho câu trả lời. Nhất Uy tuyệt vọng chuyển hướng nhìn Huyết Yêu, trong ánh mắt lộ ra bị thương cùng cầu cứu. Huyết Yêu có nhận ra chuyện gì đang xảy ra hay không. Hắn có nhìn thấy chính Trúc Chi đã biến mất cùng với sự tan biến của kén tâm ma hay không.
Nhất Uy hét to:
“Thầy Huyết Yêu. Em không thấy chị ấy đâu nữa… Không thấy chị ấy…”
Nhất Uy quỳ xuống đất, mắt vẫn không rời Huyết Yêu nửa giây. Cậu sợ chỉ cần cậu chớp mắt có thể không chạm mắt được với hắn, không thể nào truyền cảm xúc đang xáo trộn của cậu cho hắn hiểu. Chỉ hy vọng hắn có thể nghe thấy tiếng gọi của cậu, hy vọng hắn nhìn lấy cậu một lần.
Huyết Yêu nghe được tiếng hét hãi hùng của Nhất Uy. Hắn vừa gạt phăng chưởng lực của Nguyên Sâm vừa đảo mắt xuống bến dưới và bắt gặp ánh mắt của Nhất Uy. Hắn không thấy kén tâm ma đâu cả, chỉ thấy những hạt bụi màu đỏ li ti đang rơi rụng. Mới vừa nảy, khi Nguyên Sâm cố che đi ánh nhìn của hắn, kén tâm ma vẫn còn kia mà.
Huyết Yêu muốn bay xuống dưới xác nhận chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt bi thương của Nhất Uy vì đâu mà có, lẽ nào Trúc Chi đã xảy ra chuyện gì. Hắn kinh hãi nhận ra cô không xuất hiện bên cạnh Nhất Uy. Chẳng khó cho hắn khi đoán được chuyện gì đã xảy ra: Kén tâm ma bằng cách nào đó đã vỡ nát và giết luôn người bị nhốt bên trong. Trúc Chi và Hắc Nương cầm chắc còn đường chết.
Cơn chấn động lập tức xảy ra trong lòng của Huyết Yêu. Hắn cảm thấy tứ chi tê liệt, có thứ gì đó đang xé nát trái tim của mình, khó chịu vô cùng. Hắn còn không giữ được nhịp thở như bình thường nữa, hô hấp của hắn có chút khó khăn, cứ như không khí xung quanh đã bị trút hết và hắn không tài nào thở nổi.